Editor: Gà
“Dì, con không cam lòng, ngài nhất định phải giúp Hoàn Dung làm chủ!”
Tĩnh phi nhức đầu day day huyệt thái dương. Sáng sớm cháu gái chạy vào Hoàng cung oán trách với bà ta, muốn bà ta giúp làm chủ, nghe vậy bà ta phiền chết đi được, chỉ hy vọng sau khi phát tiết xong nàng ta có thể nhanh chóng rời khỏi.
Nói thật, bà ta rất không muốn đụng vào người của phủ Nội Vụ, hơn nữa đối phương là một trong những người chủ quản của phủ Nội Vụ, nếu Hoàn Dung không có bản lĩnh bắt được người ta, bà ta cũng không muốn lội vũng nước đục này, miễn cho bản thân gặp phiền toái.
“Hoàn Dung, ta thấy hay là con buông tha cho Đôn Hoa đi, hắn nhất định không phải của con, cưỡng cầu cũng vô ích thôi.”
“Dì, tại sao liền cả ngài cũng không ủng hộ con chứ?” Điều này khiến Hoàn Dung cực kỳ tức giận: “Cuối cùng các người đều sợ hắn sao? Hừ, nhưng con không sợ, hắn khiến con không dễ chịu, con cũng không cho hắn tốt hơn, xem ai lợi hại hơn ai!”
“Hoàn Dung, con muốn làm gì? Đợi đã. . . . . . Hoàn Dung!”
Không để ý dì ngăn cản, Hoàn Dung căm phẫn rời khỏi cung của Tĩnh phi, trong lòng đã triệt để hận Đôn Hoa hoàn toàn đã không còn yêu thích gì nữa, dù sao đi nữa nàng cũng phải khiến hắn trả giá thật lớn!
“Ta không có được ngươi, ngươi cũng đừng hòng có được cô nương ta, mọi người đều cùng nhau thê thảm đi!”
“Hoàn Dung, muội làm sao vậy?”
“Biểu ca?”
Kỷ Tuần tình cờ đi đến từ phía hành lang bên kia, thấy dáng vẻ nàng ta đằng đằng tức giận, lập tức tiến lại hỏi han: “Hoàn Dung, là ai chọc muội tức giận? Nhìn muội giận đến mặt đều căng cứng hết.”
“Biểu ca, muội không cam lòng!” Ngay lập tức nàng ta nắm lấy ống tay áo hắn bắt đầu kể khổ: “Ta hận Đôn Hoa, hắn chọn Lam Đề mà không chọn ta, dù thế nào ta đều không thể nuốt trôi cơn tức này!”
Vừa nghe đến tên Đôn Hoa, ánh mắt của Kỷ Tuần ảm đạm hẳn. Mỗi khi nàng ta vào cung, nói chuyện với hắn ta ba câu đều tuyệt đối không thoát khỏi Đôn Hoa, khiến hắn ta bất mãn vô cùng, quan trọng nhất, nàng ta thích Đôn Hoa, từ trước đến giờ không hề thay đổi. . . . . .
Nội tâm chất chứa khổ sở đã lâu sắp tràn đầy, nhưng hắn ta vẫn chỉ có thể cố nén không biểu hiện ra ngoài: “Muội bị hắn từ chối nhiều lần như vậy, còn không muốn buông tay, huynh đây cũng không có biện pháp nào.”
“Không được, muội nhất định phải báo thù, dì không giúp muội, biểu ca huynh nhất định phải giúp muội!”
“Báo thù?” Kỷ Tuần không khỏi bật cười: “Muội thật sự cam lòng sao?”
“Dù sao lòng muội đã quyết, không thể nói có bỏ được hay không.”
Lần này nàng ta tuyệt đối sẽ khiến Đôn Hoa đau đến không muốn sống, hoàn toàn hối hận đã từng nhục nhã nàng ta như vậy, vô luận như thế nào nàng ta đều muốn tranh cơn tức này!
*** Phượng Minh hiên độc gia chế luyện ******
“Tẩu tử, tẩu đừng lén nói với đại ca do muội dẫn tẩu ra ngoài nha, ca bảo vệ tẩu thật chặt, ngay cả cửa phủ cũng không để tẩu bước ra nửa bước, chỉ sợ sẽ có gì sơ sót, quả thực cẩn thận hơi quá rồi.”
“Dĩ nhiên, tẩu sẽ không lắm lời như vậy, tự tìm phiền toái.”
Đầu xuân đến, tuyết xuân tan dần, nhân dịp thời tiết tốt, Đôn Tiệp dẫn theo Lam Đề xuất phủ hóng mát một chút, nếu không cả ngày lẫn đêm nàng luôn phải ở trong phủ, sợ sắp buồn sinh đến bệnh rồi.
Kể từ sau sự kiện lần kia, thái độ của Hòa Quận Vương phi và Đôn Tiệp đối với Lam Đề thật sự có biến chuyển, từ từ thực sự tiếp nhận nàng là người một nhà, điều này khiến Lam Đề rất vui vẻ, rất hứng phấn, những cử chỉ khó xử trước kia, trở nên tự nhiên thân thiện hẳn.
Đi đến một quán trà náo nhiệt, Đôn Tiệp dẫn Lam Đề lên sương phòng lầu hai uống trà, khoát tay bảo tiểu nhị bưng một phần điểm tâm trong quán trà lên, để tẩu tẩu nhà mình có thể nếm thử một chút, có lẽ có thể giúp nàng nảy sinh linh cảm mới không biết chừng.
Thật ra, nàng ấy và Hòa Quận Vương phi đã thích điểm tâm Lam Đề tự mình làm, ăn thế nào đều không ngán, hiện tại thật tâm bội phục nàng, sẽ không bao giờ cố ý nói lời châm chọc để nàng khó chịu nữa.
“Tẩu tử, thật ra thì. . . . . . Lần đầu tiên muội đến quán trà này, điểm tâm ở đây ngon, thật ra do người khác nói cho muội biết.” Nhìn nàng vui vẻ thưởng thức điểm tâm, dường như vô cùng thích những thứ kia, giờ phút này Đôn Tiệp mới dẫn vào chủ đề.
“Ồ? Tại sao người đó nói cho muội biết điều này?”
“Bởi vì tỷ ấy biết tẩu thích, muốn muội dẫn tẩu đến đây nếm thử một chút, xem như muốn bồi tội với tẩu.”
Vừa nghe đến hai từ ‘bồi tội’ này, động tác dùng điểm tâm của Lam Đề lập tức dừng lại, nội tâm hơi động: “Ý của muội là Hoàn Dung cách cách. . . . . .”
“Đúng đó, tỷ ấy nói cho muội biết, sau khi trở về tỷ đã tự kiểm điểm lại rồi, cảm thấy hối hận đối với chuyện bản thân đã làm, nhưng bây giờ phủ Hòa Quận Vương hoàn toàn không hoan nghênh tỷ ấy, cho nên. . . . . . Tỷ ấy hi vọng muội có thể đưa tẩu ra ngoài, tự mình nhận lỗi với tẩu.”
Để điểm tâm xuống, Lam Đề trầm mặc, điều này khiến Đôn Tiệp có chút khẩn trương, không biết nàng suy nghĩ gì: “Tẩu tẩu, tẩu. . . . . . có đồng ý gặp tỷ ấy một lần không? Muội thấy tỷ vô cùng có thành ý, cho nên mới đáp ứng giúp tỷ lần này.”
Thật ra nội tâm Lam Đề có chút giãy giụa, không biết có nên gặp tình địch ngày xưa hay không, nhưng thấy Đôn Tiệp cũng vội nói giúp, lòng của nàng mềm nhũn, không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Hoàn Dung cách cách ở đâu, muội kêu nàng ra đi.”
Chờ đến khi Lam Đề chấp thuận, Đôn Tiệp lập tức