“Anh cõng em về.” Sau khi rời khỏi nhà hàng phương Tây, Tiêu Trần nhìn thấy Trương Nhu Nhu đã choáng váng đến nỗi không đứng vững nữa thì lên tiếng đề nghị.
“Không cần, em tự đi được!” Nói xong, Trương Nhu Nhu bắt đầu loạng choạng đi về phía trước, nghiêng hết bên nọ đến bên kia. Nhìn bước chân của cô, Tiêu Trần biết, nếu cứ để tự cô đi thì chắc đến tận sáng cũng chưa về tới nhà.
Tiêu Trần không nói nên lời, liền đi tới nắm lấy cánh tay cô, nghiêm túc nói: “Đừng làm loạn nữa, anh còn phải về nhà làm việc, để anh cõng em.”
Trương Nhu Nhu nghe vậy, cúi đầu khuất phục: “Vậy... Vậy được rồi, nhưng mà... Không cho phép anh giở trò xấu...” Cô rõ ràng là say lắm rồi, thế mà vẫn còn có thể nói ra được những lời đó, sợ Tiêu Trần giở trò đồi bại với mình.
Tiêu Trần bật cười: “Anh là anh trai của em, sao có thể giở trò với em được?”
Nhưng mà, lời nói của đàn ông sao có thể tin tưởng được chứ? Sau khi cõng Trương Nhu Nhu trên lưng, mỗi bước đi, thân thể Tiêu Trần lại hơi chông chênh một chút. Mặt ngoài thì có vẻ như anh cố gắng giữ chặt thân thể cô để cô không ngã, nhưng thực chất là mỗi lần anh hơi chông chênh một cái là bầu ngực đang dán chặt vào lưng anh của cô lại run lên một lần. cảm giác đàn hồi co giãn vô cùng mềm mại, khiến Tiêu Trần như bị điện giật.
Trương Nhu Nhu bị nảy lên nảy xuống đến lần thứ ba thì không được tự nhiên mà giữ lấy cánh tay Tiêu Trần, mặt gần như gục lên vai anh: “Anh Trần, em nặng lắm ạ? Sao anh cứ loạng choạng thế? Nếu không thì... Anh đặt em xuống đi.”
Hơi thở thơm tho của cô phả vào gáy anh, Tiêu Trần hít sâu một hơi, dịu dàng đáp lại: “Không phải vấn đề của em, là vì anh lâu lắm rồi không cõng ai cả, thế nên bước đi không được quen cho lắm. Em không nặng chút nào, em cứ ôm chặt anh là được.”
Trương Nhu Nhu ngoan ngoãn ôm chặt lấy cổ anh, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy hình như động tác này quá thân mật, thế là cô lại nhanh chóng buông tay ra, chỉ dám bám vào vai anh.
Tiêu Trần tất nhiên cũng phát hiện ra động tác này của cô, anh chỉ cười mà không nói, tiếp tục đi về phía trước.
"Có bạn trai chưa?" Tiêu Trần làm bộ tùy ý hỏi.
Trương Nhu Nhu lắc đầu, vừa rồi hơi thở của cô làm mặt anh ngứa ngáy, bây giờ tiếp tục đến tóc của cô. Tiêu Trần hơi nhíu mày, nhịn xuống, tiếp tục hỏi: “Em không có ý định tìm bạn trai à?”
Trương Nhu Nhu: “Vâng, em cảm thấy có bạn trai cũng không có ý nghĩa gì, thế nên cũng chẳng muốn tìm.”
Bạn trai không có ý nghĩa... Quay video thủ dâm thì lại có ý nghĩa à? Chắc cô sẽ không cảm thấy ngón tay của mình còn thoải mái hơn ©ôи th!t của đàn ông đấy chứ?
“Anh Trần, anh đang nghĩ gì thế?” Trương Nhu Nhu giống như cảm giác được những suy nghĩ hồ loạn trong đầu anh.
Tất nhiên anh sẽ không trả lời thật lòng rồi, Tiêu Trần mỉm cười: “Không, anh không nghĩ gì cả.”
“Anh Trần... Anh cũng độc thân sao?” Trương Nhu Nhu bỗng nhiên hỏi.
“Sao thế? Muốn giúp anh thoát ế à?” Tiêu Trần trêu chọc cô.
Trương Nhu Nhu: "Không có... Không có, em làm gì có người bạn nào để giới thiệu cho anh chứ?”
Tiêu Trần bỗng nhiên dừng lại, quay đầu như muốn hôn lên gương mặt của Trương Nhu Nhu. Cô lập tức luống cuống ngửa đầu về sau.
Tiêu Trần rất thích nhìn phản ứng này của cô, nhưng vẫn giả vờ trấn định, thản nhiên hỏi: “Em còn đau đầu không?”
Trương Nhu Nhu thành thật trả lời: “Em thấy đỡ hơn rồi.”
Thế là Tiêu Trần nhịn đau cắt thịt, đặt cô xuống: “Thế tự em đi đi.”
“Anh Trần đang tức giận à?... Ôi chao!” Trương Nhu Nhu vừa chạm chân xuống đất đã hỏi Tiêu Trần như vậy, nhưng lại không phát hiện ra vấn đề của mình. Vừa rồi cô được Tiêu Trần cõng lâu như vậy, hai chân hơi tê, vừa chạm chân xuống đất thì cả người đã mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.
Tiêu Trần vừa thả cô xuống đất, thấy cô loạng choạng thì lập tức vươn tay ra đỡ lấy cô, sau đó không chút khách khí mà ôm lấy cô.
“Anh Trần... Anh buông em ra...” Trương Nhu Nhu lắp bắp.
Tiêu Trần không những không buông tay mà còn ôm cô chặt hơn. Bầu ngực tròn trịa của cô áp lên người anh, tròn trịa mềm mại khiến trái tim anh không khống chế được mà đập thình thịch. Mà nhịp tim của Trương Nhu Nhu lúc này cũng thế.
“Sao em cứ hậu đậu như vậy? Nếu như vừa rồi anh không đứng ở chỗ này thì có phải là em đã ngã rồi không? Lỡ bị thương thì phải làm sao?” Tiêu Trần biết rõ Trương Nhu Nhu đang chú ý đến chuyện anh đang ôm mình, thế là bắt đầu chủ động lên tiếng chất vấn.