Nhạc Du Du không nói gì thở dài, đám người sắp chết đến nơi rồi mà còn làm hoạt động của thổ phỉ? Thật không biết là quá ngu xuẩn hay là quá không sợ, chỉ là, nàng cảm giác những người này căn bản cũng không phải là làm những tội ác tày trời hay bại hoại.
“Long Ngâm, thả bọn họ đi.” Nhạc Du Du vừa thốt lên xong, không chỉ có bọn cường đạo giật mình, mà ngay cả Long Ngâm kia vẻ mặt giống như hàn băng vạn năm không tựa hồ cũng có một tia rung động.
Đương nhiên, giật mình nhất vẫn là râu quai nón kia, ánh mắt của hắn trừng lên giống như chuông đồng hộ, hận không thể đem thân của Nhạc Du Du chi ra làm hai, nữ nhân này cấu tạo của đầu óc hình như không giống với người bình thường….
“Ngươi không nên nhìn người khác như thế.” Nhạc Du Du tức giận đến mức hai mắt trợn lên, “Nhìn nữa, ta sẽ nghĩ rằng ngươi yêu ta đấy…”
Long Ngâm khóe miệng đột nhiên co quắp một chút.
Chân của Râu quai nón chân bỗng nhiên mềm nhũn, song có lẽ, bởi vì trên cổ có đao, vì thế vẫn đứng thẳng người lên.
Đúng lúc này, xa xa trên đường lớn, mơ hồ truyền đến thanh âm của tiếng vó ngựa, Nhạc Du Du biết là đại bộ đội kia đã tới, quả nhiên chỉ chốc lát, mọi người đã đến trước mặt, tất cả những người này đều là thị vệ tinh anh của vương phủ, hàng ngày đều nghiêm túc huấn luyện, vừa nhìn thấy những người này lập tức liền vây lại.
Làm cho bọn thổ phỉ càng kinh ngạc hơn, không nghĩ tới a, bọn họ nhiều ngày gần đây thật vất vả lắm mới lấy hết dũng khí xuống núi muốn kiếm thêm ít tiền, nhưng lại đụng phải hố chết.
“Nương tử…” Lãnh Hạo Nguyệt là người đầu tiên từ trên xe nhảy xuống, sau đó chạy tới ôm lấy Nhạc Du Du, “Ngươi chỉ muốn cùng Long ca ca đi chơi, cũng không để ý đến Hạo nhi.”
“Sao có thể a.” Nhạc Du Du nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt, tâm tình nhất thời thoải mái hẳn lên, vẫn là nhìn thấy Hạo nhi của nàng dễ chịu hơn hẳn so với Long Ngâm mặt lạnh kia .
“Bọn họ là đang làm cái gì kia?” Lúc này Lãnh Hạo Nguyệt mới phát hiện ra xung quanh hình như không hề ít người.
“Bẩm vương gia, bọn họ là thổ phỉ nơi đây.” Long Ngâm lúc này đã đem kiếm trở vào trong vỏ, những người này hắn còn không thèm để vào trong mắt, vừa rồi chỉ muốn hù dọa bọn chúng một chút mà thôi, thật sự nếu muốn giết bọn họ, thì những người này hiện tại hẳn là có thể đầu thai .
“Làm thổ phỉ thì có gì tốt chứ?” Lãnh Hạo Nguyệt kỳ quái nhìn bọn họ, “Vì sao không trở về nhà đi a?”
Nhóm thổ phỉ vừa nghe thấy, đều quay mặt ra nhìn nhau, người nam nhân này lớn lên thật là đẹp mắt, thế nhưng nói chuyện cũng có vẻ kỳ quái a, có ai muốn làm thổ phỉ đâu chứ?
“Vương gia hỏi các ngươi đấy, đều câm điếc sao?” Có một thị vệ thấy thế, lập tức quay về phía mọi người quát.
“Vương gia?” Râu quai nón bỗng nhiên liền ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc đánh giá Lãnh Hạo Nguyệt một chút, sau đó liếc nhìn Nhạc Du Du bên cạnh, trong nháy mắt sau gáy rơi từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống, “Thảo dân khấu kiến Tấn vương gia, Tấn vương phi…”
Những người còn lại vừa nghe xong, cũng không khỏi sau lưng có một trận lạnh run, vội vàng đi theo đại ca quỳ xuống.
Lãnh Hạo Nguyệt cũng thấy rất kỳ quái gãi gãi đầu: “Các ngươi làm sao biết ta là Tấn vương gia a?” Sau đó quay đầu nhìn Nhạc Du Du, “Nương tử, có nói cho bọn hắn biết sao?”
Nhạc Du Du lắc đầu, cái này cần phải nói cho ai? Toàn bộ trong Băng Diễm quốc, hầu như không ai không biết, Tấn vương gia có mái tóc màu đỏ đi ?