Nhạc Du Du đối với lời nói của Lãnh Hạo Nguyệt cũng không thèm để ý, chỉ cho rằng là đứa nhỏ nói đùa, căn bản là không có thật. Chỉ có Linh Lung biết, không lấy tính mạng của mình, mà dùng cách xử phạt về thể xác, tôn chủ đối mình đã rất khai ân.
Nhạc Du Du rửa mặt, nhìn Linh Lung lui ra ngoài, lúc này mới phát hiện ra Hoa Hồ Điệp còn đứng ở trong phòng , hơn nữa, cặp mắt mê đắm kia vẫn một hướng nhìn Lãnh Hạo Nguyệt mà thượng phiêu, không khỏi nhướng mày.
“Tử hồ điệp, ngươi ở nơi này làm gì chứ?” Nói xong, đem Lãnh Hạo Nguyệt lôi xuống phía sau mình, “Đừng tưởng rằng ngươi đưa ta trở về ta sẽ cảm tạ ngươi nha, ta thế nhưng còn có tướng công người…”
“Vương phi nói chi vậy a?” Hoa Hồ Điệp vừa nghe xong, vội vàng xua tay, sau đó liếc liếc mắt Lãnh Hạo Nguyệt phía sau nàng một cái, “Chính là cho ta thêm mấy mạng, ta cũng không dám có ý nghĩ không an phận đối với Tấn vương phi, chi muốn a…” Chính mình sở dĩ không đi, còn không phải là bởi vì người khác không lên tiếng? Hắn nào dám đi a?
“Vậy là tốt rồi.” Nhạc Du Du thoả mãn nhíu mày, sau đó đi tới vỗ vỗ vai Hoa Hồ Điệp, lời nói thấm thía nói, “Thanh niên, hẳn là phải có lòng cầu tiến, Không thể động một chút là đi làm chuyện trộm đạo như thế? Như vậy người thân của ngươi sẽ rất đau lòng …”
Hoa Hồ Điệp cảm giác mồ hôi muốn toát ra.
“Đi tìm một việc làm ổn định, so với cả đời đi vòng vòng thật là tốt hơn nhiều.” Nhạc Du Du nói cực kỳ nghiêm túc, “Tuy rằng người này không đúng tý nào, phỏng chừng cũng không có sở trường gì đặc biệt, thế nhưng lớn lên coi như cũng không tệ, tuy rằng so với tướng công ta còn kém đôi chút, thế nhưng tổng thể vẫn là soái ca, tìm ‘Ngưu lang’ để sống cùng cũng không khó nha…”
“Cái gì là ngưu lang?” Lãnh Hạo Nguyệt thình lình hỏi một câu.
“Ách, chính là…” Nhạc Du Du nhất thời bị hỏi, hình như ở thời đại này còn không có cái từ này? Thế nhưng phải giải thích cho một tiểu bằng hữu đơn thuần như thế nào? Không khỏi nhức đầu, “Đây như là một loại công viêc.”
“Đó là làm cái gì?” Lãnh Hạo Nguyệt giống như bọn nhỏ cố chấp nhất.
“Chính là… Thái độ làm người phục vụ …” Nhạc Du Du bắt đầu vò đầu bứt tai, “Xác thực nói là vì các nữ nhân mà phục vụ …”
Hoa Hồ Điệp kỳ thực cũng đã đoán được ý tứ, điều phiền muộn chính là không nghĩ tới lão đại tôn quý không gì sánh được kia lại hỏi vấn đề đáng yêu như thế, vẻ mặt Nhạc Du Du nghẹn khuất, trong lòng hắn thoáng vui sướng, u buồn ban đầu đảo qua nhanh, vẻ mặt là đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Nga.” Lãnh Hạo Nguyệt nghe Nhạc Du Du giải thích xong bỗng nhiên như bừng tỉnh đại ngộ, “Có phải nói, Hạo nhi cũng vì nương tử phục vụ, có phải hay không cũng là ngưu lang?”
Lúc này Nhạc Du Du hận không thể tìm được một cái lỗ nào để chui vào, liếc mắt nhìn mặt Hoa Hồ Điệp kia thập phần đáng đánh đòn, biết mình chính là tự dùng đá đập vào chân mình, thế nhưng đối mặt với đôi mắt hồn nhiên không gì sánh được của Lãnh Hạo Nguyệt, nàng lại không thể phát hỏa, đành phải chịu đựng, nỗ lực làm ra vẻ mặt ôn hoà: “Tướng công, ngươi làm sao có thể là ngưu lang đâu? Không được đoán mò đâu.”
“Thế nhưng…” Lãnh Hạo Nguyệt tựa hồ còn muốn nói điều gì đó, lại bị Nhạc Du Du trợn mắt bắt ngừng lại.
“Câm miệng, không được hỏi.” Nhạc Du Du thật sự là muốn phát điên, đành phải hòa hoãn, “Nói chung, sau này đừng nhắc lại chữ ngưu lang nữa nghe không?”
“Vì sao?” Lãnh Hạo Nguyệt chột dạ cúi đầu, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định cố hỏi một câu.
“Không tại sao hết? Ta nói không được là không được.” Nhạc Du Du bắt đầu rống lên, “Bằng không, sau này đừng gọi ta là nương tử…”
Hoa Hồ Điệp nhân cơ hội này chuồn ra ngoài phòng rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười.