Nhạc Du Du giương mắt đánh giá bốn phía một chút, sợ rằng không thể trông cậy được vào ai khi gặp phải chuyện không hay, bởi vì nơi này căn bản là miếu hoang. Từ trước đến nay, miếu đổ nát đều xây ở nơi hoang vu sao? Nếu không thì cũng không thể trở thành miếu đổ nát. Ở nơi hoang vu này sở dĩ đã trở thành địa điểm được rất nhiều người vi phạm pháp lệnh chọn, còn không phải là bởi vì ở đây rất vắng người sao?
Nhạc Du Du vừa liếc nhìn khuôn mặt kẻ trộm đang nhìn mình cười đồng thời vươn móng vuốt ra, không khỏi hối hận, ban đầu ở “Thực Vi Thiên”, vì sao không dùng băng ghế đập cho hắn vỡ đầu?
Xem ra, trông cậy vào người khác tới cứu mình là không thể nào, chỉ có thể dựa vào mình, thế là, dùng sức ‘ứ’ mấy tiếng.
“Ngươi muốn nói gì?” Bạch Ngọc Sơn nhìn bộ dạng của Nhạc Du Du, tựa hồ hiểu ý của nàng.
Nhạc Du Du vội vàng dùng sức gật gật đầu, nháy mắt một cái rất là kỳ vọng nhìn hắn.
Bạch Ngọc Sơn hiển nhiên là cảm thấy Nhạc Du Du đã là thịt nằm trên thớt gỗ, thực tế là chạy không được, liền cười cười: “Có thể, bổn đại gia sẽ cho ngươi cơ hội cuối cùng để nói chuyện …”
Nhạc Du Du trong lòng tức giận, thế nhưng, lại không thể bộc phát ra được.
Rốt cuộc, hắn đến chỗ nàng cầm chiếc khăn rách không biết được làm bằng gì từ miệng Nhạc Du Du ra.
“Khụ khụ…” Nhạc Du Du nhịn không được dùng sức ho khan mấy tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Sơn lắc đầu, “Ngươi nói ngươi bịt mồm của ta lại có chỗ nào xứng với thân phận của ngươi?”
Bạch Ngọc Sơn sửng sốt.
“Tốt xấu gì ngươi cũng là quốc cữu tương lai không phải sao? Nói như thế nào cũng có thể dùng khối lụa bằng sa tanh bịt mồm cho ta chứ? Tại sao lại dùng khăn lau này?” Nhạc Du Du vẻ mặt thống khổ, “Đây không phải là hại người của chính mình sao?”
Bạch Ngọc Sơn nhướng mày, đền lúc này, nàng vẫn còn có tâm trạng tính toán bịt mồm là nên dùng vải gì? Nữ nhân này thật ra có sợ hãi không đây? Không lẽ do nàng theo thằng ngốc kia lâu nên đến bản thân cũng ngu ngốc theo? Hắn lập tức quay đầu lại nhìn thủ hạ của mình: “Các ngươi dùng cái gì bịt miệng của vương phi?”
“Bẩm công tử, tiểu nhân nhất thời không tìm được thứ gì thích hợp, nên… . . .” một người áo đen cúi đầu khom lưng trả lời, nói xong giương mắt nhìn Nhạc Du Du một chút, “thuộc hạ dùng một cái bít tất…”
“Nôn…” Lời này vừa nói ra, Nhạc Du Du liền bỗng nhiên ói ra, nôn xong còn mắng, “Ngươi đã bao lâu rồi không rửa chân? Có bệnh phù chân không? Có biết hay là phải chú ý vệ sinh không? Ngươi mà không chú ý vệ sinh, sớm muộn gì cũng sẽ…..”
Tất cả mọi người tức khắc đều đầy vạch đen.
“Được rồi.” Bạch Ngọc Sơn không nhịn được khoát khoát tay, hắn cũng không muốn nói nhiều với nữ nhân này, phải biết rằng lỡ như có người đến hắn sẽ không sống nổi, vì thế, muốn tốc chiến tốc thắng, “Đừng nói nhảm, ngươi hôm nay chắc chắn là trốn không thoát, nhận mệnh đi.” Nói đến đây, đã muốn đi qua xé rách y phục của Nhạc Du Du.
“Dừng.” Nhạc Du Du trong lòng cả kinh, bỗng nhiên kêu lớn lên, nàng bây giờ việc có thể làm chính là kéo dài thời gian, có thể kéo được tý nào hay tý đấy, phía sau hai tay mò trên mặt đất cầm lấy hòn đá, liều mạng cứa vào sợi dây trên cổ tay.
Bạch Ngọc Sơn lại càng hoảng sợ, tay cũng cứng lại theo.
“Chuyện này… Có thể hay không phiền ngươi ôn nhu một chút? Ta rất sợ đau …” Nhạc Du Du miễn cưỡng mỉm cười, “Còn nữa, có thể phiến mấy vị kia xoay người sang chỗ khác hay không? Tiểu nữ sẽ xấu hổ …” Nói xong, còn làm một động tác e thẹn không gì sánh được .
Lời này vừa nói ra, chỉ nghe thấy ‘ùm’ một tiếng, có vật gì trên nóc nhà rơi xuống, làm sập trần nhà của miếu đổ nát một đám bụi bặm bay lên.