Lãnh Hạo Nguyệt tuy rằng nhìn bộ dạng thật ngây thơ nhưng kỳ thực, đối với vẻ mặt của mọi người lại rất nhất thanh nhị sở (*). Nhất là thái tử, khi hắn thấy Lãnh Huyền Nguyệt ánh mắt vẫn nhìn Nhạc Du Du chăm chú, bàn tay trong tay áo nắm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.
(*) nhất thanh nhị sở: rõ ràng rành mạch
Lãnh Huyền Nguyệt cảm thấy có một ánh mắt sắc bén nhìn hắn, trong lòng run lên, thế nhưng, khi hắn theo cảm giác nhìn sang, chỉ nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt đang cùng Lãnh Minh Nguyệt tranh đoạt quả nho, nhìn chỗ khác, cũng không có phát hiện ra điều gì bất thường, trong lòng hồ nghi, chẳng lẽ mình uống rượu say?
Mọi người xung quanh, sợ rằng chỉ có Lãnh Phi Nguyệt bộ dạng vân đạm phong khinh (*), trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, thấy ánh mắt của ai nhìn lại cũng đều hơi mỉm cười chào hỏi, làm cho người ta có cảm giác như gió xuân. Lúc Nhạc Du Du ngẩng đầu lên, cũng bắt gặp ánh mắt của hắn, Lãnh Phi Nguyệt mỉm cười, thế nhưng lại cầm lấy chén rượu đi tới.
(*) vân đạm phong khinh: lạnh nhạt như mây, nhẹ nhàng như gió
“Hạo nhi, vương phi.” Lãnh Phi Nguyệt ngữ khí rất ôn nhu, nụ cười cũng rất ôn nhu,“Ngũ ca ca mời hai người một chén, chúc thuận buồm xuôi gió.”
“Ngũ ca ca.” vẻ mặt Lãnh Hạo Nguyệt có chút nhăn nhó, sau đó đứng lên “Rượu rất lạt …”
“Hạo nhi uống trà thì tốt rồi.” Lãnh Phi Nguyệt cũng không ép buộc, thanh âm dường như cũng là mỉm cười, làm cho người ta nghe thật thoải mái.
Nhạc Du Du ở trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, thằng nhãi này có thể trở thành “Đệ nhất mỹ nam” cũng không phải không có đạo lý. Chỉ thế này là có thể mê hoặc nữ nhân, nếu như nói Hạo nhi giống mặt trăng thì Lãnh Phi Nguyệt chính là mây.
“Duệ vương khách khí (*).” Nhạc Du Du đứng lên, sau đó cầm chén rượu, uống một hơi cạn sạch, “Cám ơn nhiều.”
(*) khách khí: có vẻ như là khách, tỏ ra giữ gìn, dè dặt, không tự nhiên, thoải mái trong việc làm, cách cư xử
“Vương phi nếu như không chê, thì hãy giống như Hạo nhi kêu ta một tiếng Ngũ ca đi, gọi Duệ vương có vẻ rất xa lạ.” Lãnh Phi Nguyệt chân thành nói.
Nhạc Du Du nhìn Lãnh Hạo Nguyệt liếc mắt một cái, sau đó gật gật đầu “Tốt, vậy Ngũ ca ca cũng đừng gọi ta là vương phi, kêu tên đi.”
Lãnh Phi Nguyệt gật gật đầu, sau đó vỗ vỗ vai Lãnh Hạo Nguyệt, từ trong lòng ngực lấy ra một tiểu tượng người “Ngũ ca ca giữ lời hứa, rốt cuộc cho ngươi thành một đôi nga.” tượng người lúc trước cho hắn cùng với cái này là từ một sư phụ làm ra.
“Cám ơn Ngũ ca ca.” Lãnh Hạo Nguyệt mừng rỡ cầm trong tay, sau đó nhìn Nhạc Du Du, “Nương tử nàng xem, cái này so với cái chúng ta đã mua càng giống nàng hơn”
Nhạc Du Du cầm lên nhìn, vô cùng kinh ngạc liếc mắt nhìn Lãnh Phi Nguyệt, Hạo nhi thật đúng là nhìn không ra, thế nhưng nàng biết, nhất định là hắn cố ý nói người ta dựa theo hình dạng của mình làm, thật đúng là không phải giống như cố tình, lập tức gật gật đầu “Rất giống, cám ơn Ngũ ca.”
Lãnh Phi Nguyệt gật đầu, sau đó lại đưa tay xoa đầu Lãnh Minh Nguyệt, lúc này mới xoay người rời đi.
Nhạc Du Du cúi đầu liếc mắt nhìn Lãnh Minh Nguyệt, lại phát hiện tiểu cô nương mới vừa rồi còn cười ngọt ngào, lúc này vẻ mặt cứng ngắc, trong mắt thậm chí chỉ còn kinh hoàng… Trong lòng thở dài một tiếng, lại nhìn Lãnh Hạo Nguyệt bên cạnh. Bốn năm trước, Lãnh Hạo Nguyệt bởi vì một nữ nhân mà trở nên ngu dại, còn ba năm trước đây, sáu tuổi Lãnh Minh Nguyệt gặp phải chuyện gì? Lại làm cho nàng sợ hãi tất cả mọi thứ xung quanh, thậm chí cũng không mở miệng nói chuyện nữa?
Đau lòng xoa đầu Lãnh Minh Nguyệt, vừa vỗ vỗ vai Lãnh Hạo Nguyệt, bản năng người mẹ bắt đầu trỗi dậy, hai người này thật là hài tử đáng thương …