Yến tiệc được tổ chức tại cung của hoàng hậu Phượng Minh, bởi vì chỉ là gia yến (*), vì thế, người tham gia không nhiều lắm, chỉ có hoàng tử cùng công chúa.
(*) gia yến: tiệc dành cho người trong gia đình
Cũng bởi vậy, Ngọc thúc cũng được phép đi theo dự tiệc.
Hạ kiệu xuống, Lãnh Hạo Nguyệt vẫn luôn nắm thật chặt tay của Nhạc Du Du, vì thế, hai người cùng dắt tay đi vào đại điện.
Nhạc Du Du ban đầu có chút khẩn trương, thế nhưng, phát giác Lãnh Hạo Nguyệt đang lôi kéo tay nàng, nàng nghĩ rằng hắn đang sợ hãi. Dù sao, người nơi này cũng ít khi khi dễ hắn, nhất là lúc nhìn thấy Lãnh Huyền Nguyệt kia tự tiếu phi tiếu (*),một cảm giác bảo hộ mãnh liệt tự nhiên nảy sinh, chỉ đơn giản là tình cảm bảo hộ mà thôi, Nhạc Du Du cảm giác mình giống như gà mẹ, mà Lãnh Hạo Nguyệt là gà con được nàng bảo vệ dưới cánh, tuy rằng không thật thỏa đáng, nhưng lại có thể thể hiện tâm trạng của nàng lúc này
(*) tự tiếu phi tiếu: cười như không cừơi
Cứ như vậy, Nhạc Du Du lại không cảm thấy khẩn trương cũng không sợ.
Đi qua làm lễ, sau đó ngồi xuống.
Yến tiệc này ở cổ đại không giống hiện đại là có cái bàn tròn, mà là ở trước mặt mỗi người có một cái bàn dài, sau đó dựa theo thân phận ngồi ở bốn phía xung quanh, ở giữa sẽ là khoảng trống, để chuẩn bị cho ca vũ
Lãnh Húc dường như có chút thương cảm, bởi lẽ Tuyết Phi là nữ nhân hắn yêu nhất. Có lẽ, lúc sắp chết nàng hy vọng có thể trở về quê cũ, nên hắn đành phải đem nàng an táng ở U Châu, cho nên hắn không thể tùy tiện đi bái tế …
Bây giờ lại đến ngày giỗ của Cung Tuyết nhi, hắn thân là hoàng thượng lại không thể tùy tiện xuất cung, hơn nữa gần đây thân thể cũng không khỏe lắm, vì thế, hắn cũng chỉ có thể ở trong lòng tưởng nhớ.
Bởi vì đây là tiệc tiễn Lãnh Hạo Nguyệt, cho nên lần này bọn họ ngồi bên tay trái hoàng thượng và hoàng hậu, Nhạc Du Du vừa nghe hoàng thượng nói rất nhiều chuyện, vừa nhìn lướt qua toàn bộ khách trong phòng, đối diện bọn họ chính là thái tử cùng thái tử phi, hai người kia nàng đã sớm biết, hơn nữa ấn tượng còn không tốt, vì thế, nhìn một chút liền dời ánh mắt đi.
Bên cạnh Thái tử, ngồi đối diện nàng là Duệ vương – Lãnh Phi Nguyệt, bởi vì không có lập phi, cũng không mang thê thiếp tới. Cho nên, chỉ có một mình chiếm một cái bàn lớn, đối với Duệ vương này, Nhạc Du Du cảm thấy hắn đối Hạo nhi cũng không tệ lắm, tuy rằng người cũng rất đẹp nhưng lại không biết xấu hổ chiếm danh hiệu “Đệ nhất mỹ nam” của Hạo nhi, nhưng vì hắn không quan hệ tới chuyện tình đau khổ kia, không cần thiết tính toán. Vì thế, mới không dùng ánh mắt chống lại hắn, hơi mỉm cười gật gật đầu, Lãnh Phi Nguyệt cũng lễ phép đáp lại.
Nhạc Du Du nghiêng đầu nhìn bên cạnh mình một chút, chính là cửu công chúa Lãnh Minh Nguyệt. Lúc Nhạc Du Du nhìn nàng, tiểu nha đầu chín tuổi kia cũng đang nghiêng đầu quan sát nàng.
Nhạc Du Du đã gặp qua Lãnh Minh Nguyệt một lần, ấn tượng đối với tiểu nha đầu này cũng không tệ, rất yên tĩnh, vì thế, nhìn con ngươi đen lúng liếng, nở nụ cười rất ôn hòa.
Lãnh Minh Nguyệt nhìn Nhạc Du Du tươi cười, một lúc lâu, rốt cuộc cũng mỉm cười ngọt ngào, nụ cười này trùng hợp đập vào trong mắt hoàng hậu Đổng Tuyết Mai, không khỏi sửng sốt, lập tức vô ý thức nắm tay Lãnh Húc bên cạnh, thanh âm tuy nhỏ, nhưng lại có chút kích động “Bệ hạ, Minh Nguyệt cười!”
Lãnh Húc hơi sửng sờ, lập tức đưa mắt nhìn lại, đúng thật là Minh Nguyệt đang cùng Nhạc Du Du đối diện mỉm cười. Ngoại trừ có chút kinh ngạc, nhiều hơn là hiếu kỳ, không khỏi nhìn Nhạc Du Du nghiên cứu, nàng làm sao làm được như vậy? Phải biết rằng, có một ngày cách đây ba năm Minh Nguyệt bỗng nhiên té xỉu ở hậu hoa viên, sau khi tỉnh lại liền trở nên dị thường trầm mặc, thậm chí cũng chưa từng cười qua…