Khí trời càng ngày càng lạnh, mà hai quân vẫn giằng co như vậy , tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có quy mô nhỏ xung đột, thế nhưng, cũng không có quy mô chính diện giao chiến. Mà Nhện Độc từ khi bị Nguyệt Phách đả thương, cũng không xuất hiện thêm các làng có ôn dịch mới , Lãnh Hạo Nguyệt cũng hợp thời đối với bách tính tiến hành an ủi.
Chỉ bất quá, bởi vì chiến tranh, quân lương chi quá lớn, ngân lượng hai phương diện liền khó tránh khỏi tình trạng khẩn trương, vì thế, đối với việc trấn an dân chúng cũng không có biện pháp làm tốt nhất được.
Đúng lúc này, điều Nhạc Du Du không nghĩ tới chính là, Phạm Thiên Cương lại mang theo mười mấy huynh đệ của hắn, đem hơn bốn trăm vạn lượng bạc trắng năm đó bọn họ giấu kín đem ra.
“Cái này vốn là năm đó Duệ vương muốn lấy, bây giờ lấy ra vừa lúc dùng để trấn an bách tính.” Phạm Thiên Cương nói như thế.
“Bốn trăm vạn lượng đủ giúp đỡ bách tính trùng kiến gia viên sao?” Nhạc Du Du nghi hoặc nhìn Lãnh Hạo Nguyệt.
“Dư dả.” Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu, mấu chốt là, ngân lượng này, hắn sẽ không để vận dụng quân lương.
“Lãnh Phi Nguyệt khả năng nằm mơ đều không nghĩ tới, năm đó, hắn nguyên bản muốn nuốt quân lương để nuôi quân binh lúc này sẽ vào tay chúng ta a.” Nhạc Du Du nhịn không được thở dài, “Nếu không nói a, ông trời là công bằng, hắn năm đó vì nghiệt của mình ngày hôm này mà chuẩn bị, chỉ là, người đã chết thì nên làm cái gì bây giờ? Hắn muốn chết bao nhiêu lần mới có thể hoàn lại đâu?”
Lãnh Hạo Nguyệt từ phía sau nhẹ nhàng ôm ở thắt lưng Nhạc Du Du, đem cằm gối lên đầu của nàng: “Đúng vậy, vì thế, ông trời đã làm cho ta gặp nàng…”
Nhạc Du Du nhịn không được bật cười lên.
Vì sự thương cảm của Lãnh Hạo Nguyệt đối với bách tính, đúng lúc cho vay sinh hoạt phí để dùng, lại vì mọi người đều biết ôn dịch lần này thật ra là triều đình phái người hạ độc, cần dùng sinh mệnh của bọn họ để uy hiếp Tấn vương, do đó tiếng kêu của bá tành là những tiếng oán than dậy đất, mà Nhạc Du Du lại tưới dầu vào lửa một chút, làm cải trang thành bộ dạng bách tính, sau đó sẽ đến trong đám người cổ động, hiệu quả kia là dựng sào thấy bóng, tình cảm quần chúng xúc động a.
Tấn vương bình thường trị quân nghiêm cẩn, quân đội Tấn vương quân phong tốt đẹp, danh tiếng tốt, vì thế, mọi người đối với triều đình phản đối mà tiếng vang ủng hộ Tấn vương ngày càng tăng vọt.
Người báo danh tòng quân cũng là càng ngày càng … hơn nhiều hơn.
“Chàng biết không? Nhân tâm là đáng sợ nhất, nhân tâm sở hướng kia là có thể đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.” Nhạc Du Du rất nghiêm túc nói cho Lãnh Hạo Nguyệt, “Ở quê hương của ta, cũng trải qua rất nhiều chiến tranh, tám năm chiến tranh kháng Nhật, trong vòng ba năm, cuối cùng thắng lợi đều là dân chúng ủng hộ quân đội…”
“Nàng nói là tâm của người ủng hộ hay phản đối?” Lãnh Hạo Nguyệt nghiền ngẫm nhìn Nhạc Du Du.
“Đúng vậy.” Nhạc Du Du vỗ vỗ mặt Lãnh Hạo Nguyệt, “Nước có thể tái thuyền thì cũng có thể lật thuyền, nhớ kỹ để làm hoàng thượng thật tốt a…”
“Kỳ thực, ta đến nay cũng không muốn làm hoàng đến, chỉ là…” Lãnh Hạo Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, hắn vẫn muốn tìm một người thật tình yêu nhau, sau đó dắt tay suốt đời mà thôi, chỉ là, tạo hóa trêu người, khi hắn thực sự bỏ qua tất cả, lại không biết nhìn người, bây giờ, rốt cuộc tìm được người như vậy, rồi lại phải một lần nữa đứng nơi đầu sóng ngọn gió.
Nhạc Du Du hiểu rõ tâm tình của hắn, nhưng cũng chỉ có thể đồng tình vỗ vỗ tay hắn: “Người trong giang hồ là thân bất do kỷ, chàng là người sinh trong hoàng thất đồng dạng thân bất do kỷ, nếu như chàng thực sự không muốn làm, vậy vội vàng tìm người nối nghiệp đi…”
“Cũng đúng a.” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên rất nghiêm túc gật gật đầu, “Chủ ý này của nàng thật đáng để suy nghĩ, chỉ là phải tìm ai đây?”
“Vậy đây là vấn đề của chàng.” Nhạc Du Du nhún nhún vai.
“Ai nói là vấn đề của ta?” Lãnh Hạo Nguyệt lại bỗng nhiên nhíu mày, “Cũng là vấn đề của nàng a.”
“Cùng ta có quan hệ gì?” Nhạc Du Du kỳ quái mở to hai mắt nhìn.
“Nàng nếu như sinh nhi tử cho ta, như vậy không phải ta sẽ có người nối nghiệp sao?” Lãnh Hạo Nguyệt tà mị nở nụ cười, “Đến lúc đó ngôi vị hoàng đế ném cho hắn, vợ chồng già chúng ta có thể học sư phụ vân du tứ phương như vậy sao?” Nói xong, chân mày lại chau lại đứng lên, đưa tay sờ sờ bụng Nhạc Du Du, “Chúng ta thành thân thời gian cũng không ngắn a, sao lại còn không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ là bởi vì ta không đủ nỗ lực?”
Nhạc Du Du toàn thân chấn động, trong đầu lại nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
“Như vậy chúng ta sẽ càng phải nỗ lực thêm một chút đi…” Lãnh Hạo Nguyệt nói, ôm lấy Nhạc Du Du liền hướng vào trong nội trướng đi.
“Ban ngày, chàng làm gì chứ?” Nhạc Du Du nhịn không được kinh hô.
“Đương nhiên là nỗ lực.” Lãnh Hạo Nguyệt lại xấu xa cười, “Nỗ lực chế tạo người nối nghiệp…”
“Không phải đâu…” Nhạc Du Du kêu to, chỉ là, thanh âm kia rất nhanh liền bị bao phủ trong tiếng nỉ non mê người…
Liệt Nhật quốc rốt cuộc cũng phát binh, nghe nói là công chúa Thiên Thiên tự mình lĩnh binh.
Tin tức này đối với Lãnh Hạo Nguyệt mà nói cũng không phải là tin tức tốt.
“Hạo nhi, chúng ta nhất định phải đánh thành Phí Nhứ trước khi binh lính ở Liệt Nhật đến, bằng không, chúng ta sẽ rất bị động.” Lạc Băng nhìn địa đồ một chút, thần tình có điểm ngưng trọng.
“Đúng vậy, dựa vào ngoại tất trước an nội.” Nhạc Du Du cũng vội vàng gật đầu, “Công chúa kia phỏng chừng sẽ không không công xuất binh giúp đỡ Lãnh Phi Nguyệt , nàng khẳng định muốn thừa dịp loạn để được chỗ tốt, đến lúc đó, Băng Diễm quốc sẽ trở thành nước phụ thuộc Liệt Nhật quốc…”
Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu: “Lãnh Phi Nguyệt án binh bất động, dựa vào hiểm yếu ở Lăng hà, sau đó chờ đợi viện binh của Liệt Nhật quốc, như vậy, chúng ta liền từ phía sau đảo tổ chim của hắn…”
Lúc trước, Lãnh Hạo Nguyệt đã từng bí mật huấn luyện ba mươi vạn binh mã ở tại U Châu, bây giờ vừa lúc có công dụng, tức khắc liền truyền lệnh đến U Châu, Phi Hồ suất lĩnh ba mươi vạn đại quân, từ phía tay của U Châu xuất phát, sau đó trải qua Minh châu, Thanh Châu, cuối cùng bí mật đi qua một cái khe sâu, từ mặt trái tiến công thành Phi Nhứ
Không bao lâu sau, Lãnh Phi Nguyệt không đợi được quân đổi của Sở Thiên Thiên, nhưng chờ thành Phi Nhứ báo tin tức nguy kịch.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên một không khí lạnh lẽo tập kích qua đây, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, Lăng hà nguyên bản chảy xiết thế nhưng trong một đêm bỗng nhiên liền mất đi khí thế vốn có, mặt sông kết băng.
Nhạc Du Du đã từng ở trên ti vi gặp qua duyệt binh ở cổ đại cùng trận địa chiến tranh mênh mông, nhưng khi nàng thực sự theo Lãnh Hạo Nguyệt xuất hiện ở trước mười mấy vạn đại quân, một mảnh đông nghịt kia vẫn dọa nàng nhảy lên.
Lãnh Hạo Nguyệt liếc mắt nhìn mọi người, sau đó ôm Nhạc Du Du phi thânlên ngựa, rút bảo kiếm ra sẽ tuyên bố thời gian xuất phát, Nhạc Du Du lại lôi kéo tay áo của hắn: “Tướng công, ta nhận ra lúc này, chàng hẳn là nên dõng dạc nói hai câu.”
Lãnh Hạo Nguyệt giơ bảo kiếm kỳ quái nhìn nàng.
“Cái này gọi là tổng động viên trước lúc tiến công.” Nhạc Du Du nhỏ giọng nói, “Có thể kích thích ý chí chiến đấu của các binh sĩ tốt hơn …”
Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu, thế là phía dưới có một đoạn diễn thuyết dõng dạc:
“Các chiến hữu thân mến, chiến tranh phải đánh vang lên… Lãnh Huyền Nguyệt đã đi ngược lại, Lãnh Phi Nguyệt lại cấu kết với ngoại bang, một khi để cho bọn họ thực hiện được, sẽ đem dân trở thành mất nước … Bây giờ ông trời cũng nhìn không được nên làm cho Lăng hà mười năm qua chưa từng kết băng lại kết băng thật dày, đây là ông trời đang giúp chúng ta… Vì thế, mọi người nhất định phải phấn chấn tinh thần, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, thẳng đến thành Phi Nhứ…”