Tiểu nam hài nói xong làm cho Nhạc Du Du thộn mặt ra, tuy rằng nàng không phải là tiểu nữ sinh gì, tuy rằng nàng thành thân cũng có tướng công , thế nhưng, lại không nghĩ tới thoáng cái lại có nhi tử lớn như vậy a?
Lão bản kia nghe tiếng mẹ của đứa nhỏ mà nàng cho rằng là người câm đâu, lại không nghĩ rằng, há miệng nói ra, là có thể làm người yếu lòng đến vậy. Người biết thì cho là nàng Nhạc Du Du ái tâm cảm động tiểu hài này, không biết thì cho rằng có thể nàng có hành vi không bị kiềm chế ở bên ngoài làm chuyện không tốt, bây giờ người ta rốt cuộc đã tìm tới cửa đâu?
Thường thường hiểu lầm chính là chỗ này mà sinh ra a!
Thế nhưng, nghĩ cũng chỉ là nghĩ, đối mặt với tiểu hài tử vô tội, nàng Nhạc Du Du còn không cách nào phát hỏa, thế là, cực lực lộ ra một cái mỉm cười ôn nhu: “Tiểu bằng hữu, từ ‘Nương’ này cũng không thể kêu loạn nha.”
Tiểu hài tử chớp chớp ánh mắt, sau đó nhìn bánh bao trong tay một chút: “Tên khất cái gia gia nói, sau khi hắn chết, nếu ai có thể cho ta ăn bánh bao, người đó chính là cha mẹ ta…” Nói xong, ủy khuất cúi đầu, gia gia đều đã chết nhiều ngày như vậy, hắn lần đầu tiên có người cho hắn bánh bao ăn, còn là một nữ nhân, vậy nhất định là mẹ.
Nhạc Du Du vừa nghe xong, không khỏi dở khóc dở cười, cảm tình đều là do bánh bao gây họa a.
“Thế nhưng, ngươi cũng không thể tùy tiện kêu người khác là nương a.” Nhạc Du Du tiếp tục hướng dẫn từng bước, “Như vậy, nương của ngươi sẽ rất thương tâm.”
“Ta không có nương.” Tiểu nam hài hút hút mũi.
“Vậy cha ngươi đâu?”
“Ta cũng không có cha.” Tiểu nam hài giương mắt nhìn Nhạc Du Du liếc mắt một cái, “Ta là tên khất cái mà gia gia nhặt trong ngôi miếu đổ nát…”
Trong lòng Nhạc Du Du không hiểu có cảm giác gì, phát giác nàng từ khi đi tới nơi Băng Diễm quốc này, cùng đứa nhỏ đặc biệt có duyên, đầu tiên là Lãnh Hạo Nguyệt “Sáu tuổi”, về sau là Lãnh Minh Nguyệt chín tuổi, hiện tại lại nhớ tới tiểu bất điểm trực tiếp kêu nàng là nương…
“Ngươi mấy tuổi?”
“Bốn tuổi.”
“Cái kia…” Nhạc Du Du thực sự không biết nên cự tuyệt yêu cầu của búp bê bốn tuổi như thế nào, ở hiện đại mà nói, tuổi tác này hẳn là còn phải đang bú sữa mẹ, còn cần cha mẹ ôm, thế nhưng, tên tiểu tử này ngay cả thức ăn đều ăn không đủ no, “Cái kia ta còn có việc, ta để bạc ở chỗ này, nếu như ngươi đói hãy hỏi lão bản nương bánh bao ăn là tốt rồi…” Nói xong vội vàng đứng dậy, sau đó đưa cho lão bản nương hơn hai lượng bạc, để lại phí thức ăn cho tiểu nam hài, sau đó xoay người bỏ chạy.
Nàng thực sự không dám nhìn ánh mắt hồn nhiên của đứa trẻ kia.
Thế nhưng, còn chưa có chạy được xa, phía sau liền truyền đến thanh âm”Ai hét”, hiển nhiên là có người ngã sấp xuống , Nhạc Du Du vội vàng quay đầu lại, lại thấy tiểu nam hài đang từ trên mặt đất bò dậy, sau đó sợ hãi nhìn Nhạc Du Du, tay tựa hồ cũng đau giống như đầu, thế nhưng, hắn cũng không kêu đau, còn đưa mu bàn tay ra phía sau, liền cẩn thận cẩn thận nhìn nàng như vậy.
Nhạc Du Du tâm kết lại đứng lên, nàng không đành lòn , nàng muốn nhận nuôi tên tiểu tử này, thế nhưng, lần này nàng phải đi đến quân doanh địch đàm phán, làm không tốt là phải toi mạng …
Muốn làm bộ không phát hiện, thế nhưng, xoay người lại, bước chân thế nào cũng không đi được
“Mà thôi.” Suy nghĩ một hồi lâu, Nhạc Du Du rốt cục vẫn phải đi tới trước mặt tiểu nam hài, ngồi xổm xuống, “Ngươi thực sự muốn đi theo ta?”
Tiểu nam hài gật gật đầu.
“Ta cái dạng này ngươi không sợ hãi?” Nhạc Du Du chỉ chỉ mặt mình.
Tiểu nam hài lắc đầu: “Trên người của ngươi có mùi vị của nương…”
“Mùi vị của nương?” Nhạc Du Du sửng sốt, lập tức cúi đầu ngửi ngửi trên người của mình, ngoại trừ có mùi thuốc không khác, “Đây là mùi vị gì?”
“Chính là mùi vị trên người nàng của ngươi.” Tiểu nam hài lộ ra dáng tươi cười hồn nhiên
Thế là, Nhạc Du Du liền làm việc nghĩa không được chùn bước thu lưu tên tiểu tử này, dù sao hiện nay đây cũng là tiểu bằng hữu đầu tiên không sợ hãi khuôn mặt này của nàng, khả năng cái này kêu là duyên phận đi.
“Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi tên là gì?”
“Ta không tên.” Tiểu nam hài lắc đầu, “Trước đây tên khất cái gia gia cũng gọi ta tiểu khất nhi.”
“Nha.” Nhạc Du Du suy nghĩ một chút, “Tên này không tốt, nếu muốn đi theo ta, vậy ta sẽ cho ngươi một cái tên, gọi là cục cưng đi.” Đứa con kia không cha không mẹ trong tay? Đã có duyên, như vậy nàng sẽ đối xử tử tế với hắn.
“Nói như vậy, ngươi nguyện ý thu lưu ta?” Tiểu nam hài vừa nghe, trong mắt nhất thời sáng lên, “Ngươi nguyện ý làm mẹ ta?” Sau đó còn không chờ Nhạc Du Du trả lời đâu, liền đưa tay ra hai tay bẩn ôm lấy cổ Nhạc Du Du, “Thật tốt quá, ta có tên, ta cũng có mẹ…”
Nhạc Du Du hắc tuyến tức khắc nổi lên: “Tuy rằng ta chứa chấp ngươi, thế nhưng, có thể đừng kêu ta là mẹ hay không?”
“Tốt nương.” Tiểu nam hài rất nghiêm túc gật đầu.
Nhạc Du Du bị thúc dục, cuối cùng quyết định, nương liền nương đi, coi như sớm luyện tập. Chỉ là có đứa con trai này, vốn là muốn đi suốt đêm Nhạc Du Du đành phải trở lại quán trà, tá túc một đêm.
Lão bản nương kia nguyên bản đã thu bạc của Nhạc Du Du, vì thế, cũng không chịu lấy tiền tá túc, còn đem gian phòng của mình đi ra, sau đó nàng cùng bạn nhỏ đi vào sương phòng.
Nhạc Du Du làm cho cục cưng tắm rửa sạch bằng nước nóng, không nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn nguyên bản bẩn thỉu kia tẩy sạch lại đẹp thần kỳ như thế, không khó dự kiến sau này lớn lên hẳn là cũng có thể xếp vào hàng yêu nghiệt, hơn nữa, không biết vì sao, Nhạc Du Du lại cảm thấy hắn và Lãnh Hạo Nguyệt có vài phần tương tự như vậy, nhất là ánh mắt…
“Nương…” Cục cưng nhìn Nhạc Du Du xuất thần, không khỏi dùng tay nhỏ bé ở trước mắt của nàng bãi liễu bãi, “Người làm sao vậy?”
“Nha.” Nhạc Du Du hoàn hồn, tự giễu cười cười, giữa người và người lớn lên tương tự chính là rất nhiều… Thế là, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Nương là không nghĩ tới nguyên lai cục cưng lớn lên xinh đẹp như vậy.”
“Nương có phải sẽ thích cục cưng hay không?” Tiểu gia hỏa vẻ mặt chờ mong nhìn Nhạc Du Du.
“Đương nhiên rồi.” Nhạc Du Du cười cười, “Nương thích nhất cục cưng.”
“Cục cưng cũng thích nương.” Tiểu gia hỏa nói ngẩng đầu ở trên má Nhạc Du Du ba một chút.
Nhạc Du Du sửng sốt, trong lòng lại nhất thời bị cảm động tràn đầy, loại cảm giác này thực sự rất kỳ diệu.
Tẩy sạch dơ bẩn, Nhạc Du Du đem cục cưng ôm tới trên giường, cũng đang nhìn thấy trên thân thể nho nhỏ kia hiện lên đầy vết thương do giá rét, trong lòng lại khó chịu muốn chết.
Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, thật không biết hắn làm sao sống được trong hoàn cảnh rối loạn cộng thêm trời giá rét đông lạnh mà sống đến bây giờ…
“Nương, tại sao người khóc?” Cục cưng đưa tay xoa xoa mặt Nhạc Du Du.
“Nương là cao hứng.” Nhạc Du Du cười cười, “Sau này, ngươi chính là con trai ruột của nương, nương sẽ hảo hảo yêu thương ngươi, không bao giờ cho ngươi chịu khổ nữa…”
“Cục cưng sau này cũng nghe lời cửa nương thật tốt …” Tiểu gia hỏa cười tiến vào trong lòng Nhạc Du Du, sau đó ngọt ngào ngủ, đây là lần đầu tiên hắn được ngủ thoải mái nhất.
Ngày thứ hai, Nhạc Du Du mang theo quần áo nón nảy đổi mới hoàn toàn cho cục cưng lên đường.
“Ngươi không hỏi nương muốn đi đâu sao?” Nhạc Du Du nhìn cục cưng yên tĩnh bị nàng lôi chạy đi, không khỏi tò mò hỏi.
Cục cưng lại lắc đầu: “Chỉ cần cùng nương ở một chỗ, đi nơi nào đều không sao cả.” Trong giọng nói thế nhưng lại giống như một ông già.
Nhạc Du Du không khỏi khóe miệng nhất câu, bất đắc dĩ lắc đầu, đứa nhỏ này, đâu giống như bốn tuổi a?