Lãnh Hạo Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng dường như bị cái gì đâm một chút, đau lợi hại, lòng nóng như lửa đốt hướng đến phủ thái tử, hắn chưa bao giờ biết, nguyên lai đi đến phủ thái tử lại xa như vậy.
Rốt cuộc, cửa lớn của phủ thái tử đã xuất hiện ở trước mắt.
“Để cho thái tử đi ra, nói cho hắn biết, bản vương tới.” Lãnh Hạo Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn thủ vệ phủ thái tử.
Thủ vệ kia vừa nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, sớm có người chạy vào đi bẩm báo.
Lúc này, Lãnh Huyền Nguyệt một thân dục hỏa đem Nhạc Du Du đặt ở dưới thân, hắn bắt đầu chẳng qua chỉ mang theo tính chất trả thù, thế nhưng, lúc hôn lên môi Nhạc Du Du, nơi mềm mại nói không nên lời thế nhưng làm cho hắn muốn ngừng mà không được, hắn thật muốn muốn nữ nhân này.
Thế nhưng, sự tình đâu? Cho tới bây giờ cũng sẽ không vì ý chí mà rời đi, Lãnh Huyền Nguyệt cũng không muốn để cho người khác quấy rầy chuyện tốt của hắn, thế nhưng, hắn đã quên trước khi tìm đến Nhạc Du Du đã sai người đi đưa tin cho Lãnh Hạo Nguyệt, vì thế, chuyện tiến triển này không đi xuống cũng chỉ có thể do hắn, là chính hắn phá hủy chuyện tốt của mình.
Nhạc Du Du vốn đã tuyệt vọng, nàng làm một người hiện đại, chuyện này sẽ không quá để ý, thế nhưng, điều nàng lưu ý chính là người nam nhân này không phải người nàng yêu, điều này làm cho nàng không thể nhẫn nhịn, nàng không biết nên đi đối mặt với Lãnh Hạo Nguyệt như thế nào.
Bất quá, lúc hai người đang ở trạnh thái “nguy hiểm” thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa gấp.
“Điện hạ, Tấn vương tới.”
Nhạc Du Du cho tới bây giờ không cảm thấy hai chữ Tấn vương nghe dễ nghe như thế, chính là chỗ này lúc nàng đem theo tuyệt vọng sát biên giới kéo lại, nàng lại sống đến giờ.
Lãnh Huyền Nguyệt đầu tiên là thân thể cứng đờ, lập tức hơi nở nụ cười, dục hỏa với quyền lực trước mặt vẫn là bại hạ trận.
“Hắn tới thật là đúng lúc a.” Lãnh Huyền Nguyệt nhẹ hôn lên môi Nhạc Du Du kiều một chút, “Vốn cho là hắn sẽ không tới, không nghĩ tới, địa vị của ngươi trong lòng hắn lại cao như vậy, chỉ không biết có thể cao hơn ngôi vị hoàng đế hay không đây?”
“Vậy thử đi xem đi.” Nhạc Du Du khinh bỉ liếc hắn một cái.
“May mắn bản cung không thực sự muốn ngươi, bằng không, chỉ sợ ngươi liền không đáng giá…” Nói xong, Lãnh Huyền Nguyệt xoay người rời giường, mặc dù có điểm không muốn, thế nhưng vẫn là phải đi.
Lúc này, hai nha đầu kia đi đến, thay Lãnh Huyền Nguyệt quần áo nón nảy chỉnh tề, lại qua đây giúp Nhạc Du Du quần áo.
“Lấy tay bẩn của các ngươi ra.” Nhạc Du Du lạnh lùng bỏ qua các nàng, “Tự ta sẽ mặc.” Nói xong xuống giường cầm quần áo lên, hai nha đầu kia chỉ thấy xấu hổ lui qua một bên. Nhạc Du Du cầm lấy váy, phát hiện đã bị xé nát, thế nhưng, nàng vẫn mặc vào, đây là y phục của nàng ở Tấn vương phủ, nàng không thích y phục thái tử chuẩn bị cho nàng, nàng ngại bẩn.
Nhưng làn vấy bị rách một bên, nàng đơn giản đem một bên kia cũng vạch ra nốt, như vậy vừa lúc đối xứng, giống như sườn xám .
Động tác của Nhạc Du Du làm cho người bên cạnh đều sửng sốt, bất quá, Nhạc Du Du không thèm nhìn phản ứng của bọn họ, nàng muốn làm như thế nào cùng bọn họ không có một xu quan hệ.
Lãnh Huyền Nguyệt khóe miệng nhếch lên, nữ nhân này thật có cá tính, so với nữ nhân bên cạnh hắn hoặc hơi tý thưa dạ hoặc giả vờ kiều mị thoạt nhìn thoải mái hơn nhiều, hắn tựa hồ có điểm không muốn buông tay nữ nhân này …
Chỉ là, đó cũng là lúc hắn leo lên ngôi vị hoàng đế.
“Đi thôi, Tấn vương phi.” Lãnh Huyền Nguyệt làm một tư thế mời, “Nên đi gặp nam nhân kia của ngươi một chút.”
Nhạc Du Du cũng không thèm nhìn hắn, xoay người liền đi ra ngoài. Ra khỏi cửa phòng, Nhạc Du Du lúc này mới phát hiện nguyên lai phòng này là xây ở dưới đất, phải leo một dãy hành lang thật dốc, sau đó leo lên mấy bậc thềm, liền xuất hiện một cửa ngầm.
Trước cửa ngầm, có nha đầu qua đây bịt kín mắt nàng, sau đó mới mở cửa ngầm ra, đem nàng dẫn đi ra ngoài. Hẳn là sợ nàng biết vị trí của phòng tối này, hình như lại đi qua một cửa phòng nữa, Nhạc Du Du biết cuối cùng đã tới bên ngoài, bởi vì nàng cảm nhận được sáng.
Lại đi được một hồi, lúc này mới có người bỏ dây bịt mắt của nàng ra, đột nhiên tia sáng làm cho ánh mắt Nhạc Du Du rất khó chịu, không khỏi hơi đóng lại, sau đó mới thử chậm rãi mở, phát hiện đã đến ở ngoài của của Phủ thái tử.
“Tướng công.” Nhạc Du Du mở mắt đầu tiên đã nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt ở đối diện mắt lập tức hồng, không khỏi muốn xông qua, lại bỗng nhiên thấy hai thanh bảo kiếm sáng loáng qua đây, sau đó gác ở hai bên cổ của nàng, sợ hãi làm cho nàng nhất thời dừng lại cước bộ.
“Nương tử.” Lãnh Hạo Nguyệt tâm hơi đau xót, thế nhưng rất nhanh liền khắc chế tình cảm, hắn biết, hiện tại là đầu trận tuyến hắn không thể tự rối loạn.
“Lục hoàng đệ, đều nói ngươi là người tình cảm, xem ra thực sự không phải giả a.” Lãnh Huyền Nguyệt lúc này âm dương quái khí đã đi tới, một tay kéo Nhạc Du Du qua, sau đó xoay người đi đến bên cạnh chiến mã.
“Lãnh Huyền Nguyệt, ngươi rốt cuộc muốn làm sao?” Ánh mắt của Lãnh Hạo Nguyệt lạnh tới cực điểm, làm cho Linh Lung bên cạnh hắn đều không khỏi rùng mình một cái.
“Không có gì, muốn cứu vương phi của ngươi, liền giao ra di chiếu cùng ngọc tỷ.” Lãnh Huyền Nguyệt thúc mã đi về phía trước hai bước, thế nhưng, môt thanh chủy thủ đã để ở tại trên cổ Nhạc Du Du.
Nhạc Du Du nhìn Lãnh Hạo Nguyệt ở đối diện, nhiều ngày không gặp như vậy, hắn đã gầy đi một ít, thế nhưng, bỏ đi sự giả vờ ngu dại ngây thơ, lại càng lộ vẻ anh tuấn bất phàm, cũng càng có mị lực nam nhân, lúc này trong lòng của nàng cực kỳ mâu thuẫn, nàng không nghĩ tới Lãnh Huyền Nguyệt sẽ để cho Lãnh Hạo Nguyệt dùng ngôi vị hoàng đế đến trao đổi nàng, nàng hi vọng Lãnh Hạo Nguyệt sẽ đáp ứng, điều kia chứng tỏ địa vị của mình ở trong lòng hắn rất nặng, thế nhưng lại không hy vọng hắn đáp ứng, dù sao bốn năm trước hắn đã bỏ lỡ một lần, lần này lại bỏ lỡ, chỉ sợ cũng vĩnh viễn đều không có cơ hội…
Nhạc Du Du liền thần tình phức tạp nhìn Lãnh Hạo Nguyệt như vậy.
Mà lúc này, Lãnh Hạo Nguyệt cũng đồng dạng nhìn nàng không chớp mắt, tóc của nàng có điểm mất trật tự, y phục của nàng tựa hồ bị đập vỡ vụn…
Bỗng nhiên, Lãnh Hạo Nguyệt nhìn về phía Lãnh Huyền Nguyệt: “Ngươi nếu dám đụng đến nàng, bản vương nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết.”
“Ha ha, nếu như ngươi đến muộn một hồi, bản cung nói không chừng đúng là cầm giữ không được đâu…” Lãnh Huyền Nguyệt vẻ mặt ái muội, cười âm trầm .
Lãnh Hạo Nguyệt ánh mắt híp mị.
Lúc này, một tiếng vó ngựa vang lên, Trình Dật cùng Long Ngâm cơ hồ đồng thời chạy tới bên người Lãnh Hạo Nguyệt, sau đó hướng hắn gật gật đầu.
Lãnh Hạo Nguyệt lập tức từ trong lòng ngực móc ra di chiếu cùng ngọc tỷ: “Ngươi muốn gì thì nó đang ở chỗ này, đem nàng thả, cái này liền thuộc về ngươi.”
“Hạo nhi, không nên a…” Nhạc Du Du bỗng nhiên liền nở nụ cười, nguyên lai nàng ở trong lòng hắn địa vị thực sự cao như vậy, cao hơn ngôi vị hoàng đế, thế này là đủ rồi, nàng ở trước mặt hoàng thượng đáp ứng phải chiếu cố hắn cả đời, vì thế, nàng không thể liên lụy hắn lại đã đánh mất những cái gì nên thuộc về hắn .
“Nha đầu ngốc, mấy thứ này, ta nguyên bản vốn cũng không muốn.” Lãnh Hạo Nguyệt cũng nở nụ cười, “Chỉ cần có nàng, nơi đó chính là khắp thiên hạ của ta.”
Nhạc Du Du cười cười, nước mắt liền rớt xuống, ngốc tướng công của nàng a…
“Đem di chiếu cùng ngọc tỷ ném qua đến, bản cung đã đem nàng đưa qua.”
“Cùng nhau ném.”
“Được” Lãnh Huyền Nguyệt trong nháy mắt điểm huyệt Nhạc Du Du, sau đó đem nàng nói lên.