Nhạc Du Du ở trong đầu nghĩ tới trăm nghìn khả năng, chính là không nghĩ tới Lãnh Hạo Nguyệt sẽ nói dối nàng, vì tìm cách kiểm chứng trong đầu, nàng lặng lẽ để sát tai vào, sau đó từ trong khe cửa nhìn trông, kết quả…
Trong phòng người vẫn đang bàn luận nghị sự như trước Lãnh Hạo Nguyệt đối diện cửa phòng, lúc này là vẻ mặt xơ xác tiêu điều, như chưa có vẻ ngây thơ ngày xưa. Thời gian bọn họ ở U Châu, Lãnh Huyền Nguyệt đã đem thị vệ trong cung đều đổi thành người của hắn, kỳ thật dã tâm đã rất rõ ràng. Hoàng thượng thân thể cũng từ từ tiều tụy, lúc này mới một tháng không gặp, đã gầy đi rất nhiều. Vì thế, bọn họ lúc này cũng không ra tay được.
Thanh Thanh ý thức được hành động khác thường của Nhạc Du Du, không khỏi kỳ quái hỏi: “Du Du, làm sao vậy?”
“Không có gì, chúng ta trở về đi.” Nhạc Du Du hơi lắc đầu, nàng không muốn đối mặt, nàng thật ra là tình nguyện cũng không muốn biết Lãnh Hạo Nguyệt đang gạt nàng, nàng tình nguyện là mình nghe lầm cũng nhìn lầm rồi.
“A.” Thanh Thanh tuy rằng không sáng tỏ, thế nhưng vẫn nghe lời xoay người.
Tâm tình của Nhạc Du Du có điểm phức tạp, nên lúc xoay người không cẩn thận đá ngã chậu hoa bên đường, tiếng vang kia phát ra làm kinh động người trong phòng.
Cửa phòng bị mở ra trong nháy mắt, Nhạc Du Du vừa mới quay đầu lại, Lãnh Hạo Nguyệt đã ở đó chống lại ánh mắt của Nhạc Du Du, biết là chuyện xấu, bởi vì trong mắt của nha đầu kia ngoại trừ phẫn nộ vẫn là phẫn nộ.
“Du Du, nàng hãy nghe ta nói…” Lãnh Hạo Nguyệt tiến lên một bước muốn bắt được tay Nhạc Du Du, lại bị nàng né tránh.
“Hạo ca ca? Ngươi…” Thanh Thanh cũng buồn bực, đây là đang có chuyện gì a? Lãnh Hạo Nguyệt không phải đồ ngốc sao? Đồ ngốc sao thanh âm lại có thể như thế này này ?
Trình Dật thấy thế, liền bước lên phía trước ôm nàng: “Thanh Thanh, một chút nữa ta sẽ giải thích với nàng.”
Thanh Thanh gật đầu, trong lòng nàng bỗng nhiên hiểu được những gì, đối với Trình Dật, tựa hồ cũng không bài xích, lẳng lặng tựa ở trong ngực của hắn.
Nhạc Du Du lạnh lùng nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, lạnh lùng cười, sau đó xoay người rời đi.
“Du Du, nghe ta giải thích a.” Lãnh Hạo Nguyệt nóng nảy, tiến lên ôm lấy cánh tay của nàng, “Sự tình không phải giống như nàng nghĩ.”
Nhạc Du Du cay đắng cười: “Đây là hình dạng gì? Quên đi, ngươi là vương gia, là chủ tử, ta chẳng qua là một nữ nhân không đáng để ngươi tin mặc cho nữ nhân đã…”
Lãnh Hạo Nguyệt há miệng, muốn nói cái gì, thế nhưng, lại bị Nhạc Du Du cắt đứt.
“Vương gia, nô tì mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi .” Nhạc Du Du ngữ khí lạnh lùng mà xa cách. Thái độ như vậy làm tâm Lãnh Hạo Nguyệt đau nhói, tay liền không tự chủ được buông lỏng ra, hắn thật ra tình nguyện để cho Nhạc Du Du bắt đầu đánh hắn một trận, cũng không muốn thấy bộ dạng nàng xa cách như thế.
Nhạc Du Du nhắm mắt lại một chút, sau đó bay nhanh chạy trở về phòng. Lòng của nàng bị thương, nàng liều mạng che chở cho người nhưng nguyên lai vẫn luôn lừa gạt nàng, từ trước nay tới giờ, nguyên lai, nàng mới là đứa ngốc chân chính…
Khép cửa phòng lại, cũng không để Linh Lung cùng Tiểu Hỉ hết kinh ngạc, lập tức nhảy lên giường, sau đó khóc rống lên. Nàng không rõ, đã móc tim móc phổi đối đãi với Lãnh Hạo Nguyệt, vì sao hắn còn muốn lừa gạt mình? Dù cho hắn có nỗi khổ, thế nhưng, lâu như vậy, chẳng lẽ mình làm còn chưa đủ? Thậm chí thời gian ở U Châu, vì hắn mà suýt chút nữa đã mất mạng.
Linh Lung cùng Tiểu Hỉ cũng không biết chuyện gì xảy ra, vẻ mặt lo lắng gõ cửa phòng, thế nhưng, Nhạc Du Du đã khóa cứng cửa từ bên trong đập cũng không ra, các nàng cũng không dám phá cửa mà vào, chỉ có thể lo lắng suông canh giữ ở cửa.
Nhạc Du Du khóc rồi lại khóc khóc, nàng cũng không biết hóa ra mình lại có nhiều nước mắt đến như vậy, khóc được rồi, liền bò dậy, xóa sạch nước mắt, càng nghĩ càng thấy tức giận, thế là, liền đem tất cả đông tây trong phòng đều đập phá, một bên vừa đập bể còn vừa mắng.
Lãnh Hạo Nguyệt đứng ở cửa, trên mặt một điểm biểu tình cũng không có, Tiểu Hỉ rốt cuộc cũng biết vương phi tức giận vì nguyên nhân gì, sợ đến mức ở bên cạnh một tiếng cũng không dám nói, nguyên lai vương gia không có ngốc quá a.
“Vương gia, có nên đi vào nhìn hay không?” Linh Lung vẻ mặt lo lắng, nàng theo vương phi đã nhiều ngày, đây là lần đầu tiên thấy bộ dáng này của vương phi.
Lãnh Hạo Nguyệt lắc đầu: “Để cho nàng phát tiết một chút đi, phát tiết đi ra thì tốt rồi.”
“Không vào xem nàng sao?” Long Ngâm lo lắng liếc mắt nhìn Lãnh Hạo Nguyệt.
“Để cho nàng bình tĩnh một chút.” Lãnh Hạo Nguyệt lắc đầu, “Hai ngày nữa ta sẽ tìm nàng nói chuyện.” Sau đó căn dặn Linh Lung chăm sóc vương phi, lúc này mới xoay người rời đi.
Long Ngâm gật gật đầu, lại thần tình phức tạp liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, sau đó mới rời đi.
Trong phòng đồ có thể đập bể cơ hồ đều đập bể hết, lúc này mới thở hổn hển ngừng lại, trong ngực hờn dỗi tiêu mất rất nhiều.
“Vương phi, đi ra ăn một chút gì đi.” Linh Lung ở bên ngoài gõ cửa, “Không ăn cái gì sẽ không khí lực, không khí lực còn đập bể thế nào a?”
Nhạc Du Du hắc tuyến tức khắc nổi lên, nha đầu sao lại khuyên người như thế? Còn khuyên người đập bể đông tây ? Bất quá, nàng nói cũng có lý, hơn nữa, đập một hồi, thật đúng là cảm thấy hơi đói, thế là đứng dậy mở cửa.
Tiểu Hỉ đem cơm nước đã chuẩn bị đặt ở bàn ngoài, thấy Nhạc Du Du đi ra, vội vàng đưa chiếc đũa lên.
Nhạc Du Du cũng không chối từ, ngồi xuống liền ăn. Bên kia, Linh Lung chỉ huy hạ nhân tiến hành dọn dẹp bừa bãi trong phòng, sau đó càng làm bày biện thêm các loại.
“Ngươi sẽ không sợ ta lại đập phá?” Nhạc Du Du liếc liếc mắt nhìn Linh Lung một cái, nha đầu kia căn bản là gian tế mà Lãnh Hạo Nguyệt phái tới.
“Vương gia nói, chỉ cần vương phi cảm thấy hết giận, toàn bộ vương phủ có thể tùy tiện đập bể.” Linh Lung cúi đầu trả lời.
“Hắn thật là chuyên gia a.” Nhạc Du Du hừ lạnh một tiếng.
“Vương gia nói, vương phi cũng là chủ nhân của vương phủ, ở đây tất cả đều là của vương phi, yêu làm sao ghét làm sao, toàn bộ để cho vương phi cao hứng…”
“Tốt lắm a.” Nhạc Du Du vừa nghe vui vẻ, “Đi lấy một vạn lượng ngân phiếu qua đây, ta muốn xé chơi.”
Linh Lung khóe miệng run lên, nhưng vẫn không nói gì, liền xoay người ra khỏi phòng môn. Lần thứ hai lúc trở lại, cầm trong tay mười vạn hai ngân phiếu: “Vương gia nói, sợ một vạn hai vương phi xé thành nghiện, để cho nô tỳ mang mười vạn hai qua đây.”
Nhạc Du Du chán nản, nàng chỉ là tức giận nên nói mà thôi, từ nhỏ đến lớn đều tiếp thu giáo dục của chủ nghĩa cộng sản, cần kiệm tiết kiệm là truyền thống hài lòng, đập bể đông tây cũng bởi vì tức giận, để cho nàng xé tiền? Nàng thật đúng là không thể hạ thủ. Nhưng nếu lấy tới, nàng cũng không biết có phải là đạo lý hay không?
Trở lại gian phòng, nhìn một tập ngân phiếu dày trước mắt như thế một, trong lòng Nhạc Du Du bỗng nhiên liền toát ra một ý niệm trong đầu, đó chính là rời nhà trốn đi, nàng không nên sống ở chỗ này nữa, bị người ta đùa giỡn xoay quanh, lòng tự trọng quật cường kia của nàng không cho phép nàng sống ở nơi này nữa, tuy rằng nàng cái gì cũng không biết, thế nhưng chỉ cần có số tiền này, nàng tin rằng nhất định có thể cật hương hát lạt …
Thế là, vào một đêm gió lớn thổi lên, bởi vì trời đầy mây, không có sao cũng không có trăng, có thể nói là đưa tay không thấy được năm ngón.
Nhạc Du Du từ nơi của Thanh Thanh trộm tới một ít mông hãn dược sảm vào trong nước trà, làm hôn mê Linh Lung cùng Tiểu Hỉ, sau đó, giấu mười vạn hai ngân phiếu, bao quần áo ra khỏi cửa phòng…