Lâm Thập Thất lo sợ Chu bà tử bị Vương thị xúi giục vài câu, thật sự sẽ bán cô đi.
Cô còn muốn dựng tai lên nghe tiếp thì thấy có người từ bên ngoài bước vào.
Lâm Thập Thất đành phải quay trở vào phòng.
“Chu Lang, mau, chúng ta lại thử liều một phen coi, thử thêm lần nữa, không thử thì sợ rằng chẳng còn kịp đâu.”
Cô kể lại cho Chu Lang nghe chuyện vừa rồi.
Thần sắc Chu Lang bình thản, nói: “Bọn họ muốn bán cô, lại chẳng bán tôi, khóa Đồng Tâm kia là do ông nội tôi tặng cô, cô chỉ cần hoàn trả lại là được.”
Nghe hắn nói xem, thử hỏi coi đó là lời người nói sao?
“Phì! Đồ ông nội tặng cho tôi tức là của tôi rồi, trừ phi chính miệng ông nội đến đòi, bằng không Chu Lang anh cút xa được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
Lâm Thập Thất hận không thể tát cho hắn hai cái.
Đồng thời, trong lòng cũng nảy ra một chủ ý.
Giả như Chu gia thực sự muốn bán cô đi, vậy thì cô sẽ trộm lấy nửa miếng Khóa Đồng Tâm kia từ người Chu Lang.
Chết đạo hữu chớ chết bần đạo.
Để mặc một mình Chu Lang hắn ăn bụi trong sách đi.
Để cho hắn bị nam chính Chu Khải Nam mời một danh y thần bí nào đó đến mà giết chết đi cho rồi!
Trong lúc hai người tranh cãi đã cùng lấy Khóa Đồng Tâm ra bắt đầu ghép lại.
Lâm Thập Thất dùng dây rơm cột chặt lại.
Cô buộc rất chăm chú, chẳng hay biết nắm cơm nhỏ mà Vương thị cho đã lộ ra từ ống tay áo.
Bị Chu Lang âm thầm lấy mất.
Đến khi cô phát giác thì tên vô liêm sỉ kia đã ăn sạch nắm cơm chỉ bằng hai ba miếng.
“Anh thân là một tổng tài bá đạo, lại đi ăn trộm cơm của người khác, thật là xấu hổ chẳng biết nhục!”
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!” Chu Lang mặt không đổi sắc, tim chẳng hề loạn.
Chẳng mấy chốc, Khóa Đồng Tâm đã được ràng chặt bằng dây rơm.
Trở thành một cái Khóa Đồng Tâm bện rơm, lặng lẽ đặt trên rương gỗ.
Hai người chăm chú dõi mắt, nhìn đến hoa cả mắt nhưng vật ấy lại không có lấy nửa phần phản ứng.
“Chẳng lẽ là vì dây rơm không được? Dây rơm thô ráp quá chăng? Hay thử thay bằng thứ khác xem sao?”
“Đổi sang vải đi! Anh thử cắt một vòng tay áo anh ra xem…”
Lâm Thập Thất nói là làm, ban đầu định xé tay áo của Chu Lang.
Nhưng vừa thấy viền tay áo của hắn dính một vệt đen sì là dấu vết nước mũi khô, cô liền chán ghét vô cùng.
Cuối cùng, đành xé mép tay áo cũ của mình.
Chiếc áo cũ ấy không biết đã được mặc bao nhiêu năm, vừa kéo một cái đã rách.
Cô tháo dây rơm ra, thay bằng vải.
Miếng vải buộc chặt hơn, quấn hai nửa Khóa Đồng Tâm lại chẳng khác nào chiếc bánh chưng.
Nhưng vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Hai người ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ, nhất định phải cầm tay mới có hiệu quả?”
Thế là họ tháo vải ra, lại thử thêm lần nữa.
Lần này…
Rõ ràng cảm giác được Khóa Đồng Tâm có phản ứng, tuy cảnh vật không thay đổi nhưng có thể cảm nhận được một luồng năng lượng ẩn trong khóa, mà họ có thể chạm tới.
Song, năng lượng ấy rõ ràng chưa đủ.
Chưa đủ để đưa họ trở về nhà của Lâm Thập Thất.
“Tôi hiểu rồi,” Chu Lang trầm ngâm rồi nói: “hẳn là phải hai người cùng cầm tay hợp nhất, mới có thể kích phát năng lượng trong Khóa Đồng Tâm, mà năng lượng ấy lại cần thời gian để hồi phục, lần trước tôi với cô đã dùng một lần, sau đó thử lại chẳng có phản ứng. Nay đã cách một thời gian nên mới có một chút, nhưng chưa đủ để hoàn toàn kích hoạt, có lẽ… đến ngày mai sẽ được.”
Lâm Thập Thất nghĩ ngợi, quả thật có vài phần đạo lý.
Không hổ là học bá, nhân tài cao học của đại học danh tiếng thế giới.
Nói sao thì nói, đầu óc hắn vẫn hữu dụng.
“Vậy theo lời anh nói thì hai ta bắt buộc phải cùng nhau, mới có thể sử dụng Khóa Đồng Tâm này rồi?”
Một bên đơn phương trộm đi cả hai nửa khóa, muốn độc chiếm cũng vô ích…
Giờ đây xem như hai con châu chấu cùng buộc trên một sợi dây, chung vinh nhục rồi.
“Vậy giờ làm sao? Bọn họ muốn bán tôi đi! Anh đừng đắc ý, nếu tôi bị bán đi thì Chu Lang anh đời này đừng mong quay về được, chỉ có thể làm bia đỡ đạn cho đệ nhất thiếu sư của nước Đại Ngu kia thôi…”
Chu Lang xoa cằm trầm tư.
“Tôi đi thương lượng với Chu bà tử?”
Lâm Thập Thất nhắc nhở: “Hiện giờ anh là một kẻ ngốc, lời nói còn không rõ ràng, anh đột nhiên chạy đi đàm phán với Chu bà tử, chỉ sợ bà ta sẽ nghĩ anh bị sơn yêu dã quỷ nhập xác rồi đem anh trói đá dìm xuống hồ mất…”
Chu Lang đáp: “Vậy thì chỉ còn cách giả ngốc thật điên thôi.”
“Giả thế nào?”
Chu Lang nói: “Cô cứ ra ngoài giả vờ làm việc, nghe động tĩnh rồi hãy quay lại.”
Lâm Thập Thất y lời bước ra, hừ, còn bày đặt thần bí cơ đấy.