Phu Thê Cùng Xuyên Sách, Phu Quân Lo Khoa Cử, Ta Nằm Không Cũng Thắng

Chương 3: Khóa Đồng Tâm

Trước Sau

break

Sảng văn nam tần, các nam chính phần lớn đều tâm ngoan thủ lạt, có thù tất báo, chẳng khác nào ma vương.

Cuối cùng, vẫn là Chu Lang mở lời trước:

“Đi đến đâu hay đến đó đi, dù hắn có lợi hại đến đâu đi nữa, hiện tại cũng chỉ là một đứa bé mười hai tuổi, mới là Đồng Sinh, hươu chết về tay ai, còn chưa biết được.”

“Được, anh đúng là kẻ giỏi an ủi người khác.”

Hai người bọn họ đều từng chết một lần, nay có thể trọng sinh, mặc cảnh ngộ gian truân đến đâu thì điều quan trọng nhất vẫn là sống sót.

Dục vọng cầu sinh khiến cả hai tạm thời gác lại hiềm khích xưa cũ.

Trước tiên, hãy cùng nhau vượt qua cửa ải này.

Sau khi đã nắm rõ tình hình triều đại, Chu Lang không nhịn được nữa, liền nói:

“Đưa đây! Đem cơm đến cho bản thiếu ăn trước!”

Quay lại với thực tại.

Thực tại chính là, hắn đói đến hoa mắt chóng mặt rồi.

“Cút! Mơ đẹp đi! Tôi ăn no rồi mới đến lượt anh.” Lâm Thập Thất nói xong thì miệng khô lưỡi khát, vẫn chưa được động đũa.

Cơm cũng đã nguội lạnh.

Cô bắt đầu cúi đầu cắm cúi ăn cơm.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, Lâm Thập Thất cũng chẳng hề ngán Chu Lang.

Chu Lang những ngày gần đây ăn chẳng đủ no, toàn phải dùng đồ ăn cô ăn thừa nên sớm đã chịu hết nổi.

“Cô có cho không?”

“Không cho! Có bản lĩnh thì anh đi méc mẹ anh ấy!”

Lâm Thập Thất cố ý khích tướng hắn.

Hai người từ trước tới nay đều không hợp.

Hễ gặp là đấu khẩu, thói quen này sợ là khó mà thay đổi.

Đã khắc sâu tận xương cốt rồi.

Chu Lang vốn là bá đạo tổng tài, trong từ điển của hắn chưa từng có hai chữ “khóc lóc”, “méc nương”. Chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến hắn giật giật mí mắt.

Hắn lập tức xuống giường động thủ đoạt lấy bát cơm trong tay Lâm Thập Thất.

Lâm Thập Thất giữ chặt không buông! Không chịu để hắn đắc thủ, vì một bát cơm tạp lương mà cả hai đại động can qua.

Ngay lúc đó, đột nhiên từ trên người mỗi người rơi ra một vật.

“Loảng xoảng” hai tiếng giòn tan, cả hai liền dừng tay.

Cúi nhìn, hóa ra là một đôi Khóa Đồng Tâm có kiểu dáng cổ xưa.

Đây chính là lễ vật tân hôn mà khi xưa ông nội Chu tặng cho hai người bọn họ, do trưởng bối chủ hôn định hôn sự.

Khóa Đồng Tâm được chế từ đá, mỗi người giữ một nửa, ghép lại thì thành một khối trọn vẹn.

Thoạt nhìn tầm thường, lại còn nứt mẻ vài chỗ.

Lâm Thập Thất từng tưởng rằng đó là món cổ vật quý giá mà Chu gia gia ban cho, thậm chí còn lén đem nửa mảnh của mình đến hỏi ý chuyên gia giám định cổ vật…

Kết quả xác nhận chỉ là một miếng đá bình thường được điêu khắc thành Khóa Đồng Tâm.

Cô cũng chẳng để tâm nữa.

Nhưng Chu gia gia khi đó lại trịnh trọng dặn đi dặn lại, bảo cả hai phải luôn đeo bên mình, nói đây là barp vật gia truyền của Chu gia, là phúc lành dành cho tân nhân.

Hai người đành phải đeo theo, xem như giữ thể diện cho trưởng bối.

Hai người thôi không giành giật bát cơm nữa.

Lâm Thập Thất nhìn Chu Lang, hỏi:

“Anh... nửa chiếc Khóa Đồng Tâm trên người anh... cũng theo anh xuyên qua sao?”

Chu Lang khẽ gật đầu.

Trong đầu Lâm Thập Thất lóe lên một tia linh quang, khẽ thốt:

“Tôi cũng vậy! Có khi nào chính là hai khối Khóa Đồng Tâm này, vào thời khắc chúng ta gặp nạn đã dẫn dắt linh hồn tôi và anh xuyên tới nơi này không? Khi xưa ông nội anh từng nói đây là bảo vật gia truyền của Chu thị, át hẳn có điều bất phàm.”

Trước đó, Chu Lang cũng từng nghĩ tới nhất định là có một loại cơ duyên làm dẫn.

Không ngờ lại chính là đôi Khóa Đồng Tâm mà gia gia ban cho bọn họ khi thành thân.

Hai người mỗi người cúi xuống nhặt lấy nửa khối Khóa Đồng Tâm của mình, cẩn thận quan sát.

“Thử ghép lại xem sao.” Chu Lang đề nghị.

“Được.” Lâm Thập Thất gật đầu.

Khi xưa, hai người luôn bất hòa, sau khi nhận được Khóa Đồng Tâm từ tay gia gia liền mỗi người tự giữ riêng một nửa, không hề có lòng trao đổi hay sẻ chia.

Giờ phút này, Lâm Thập Thất lại nảy sinh một loại linh cảm khó tả. 

Hai mảnh tỏa ấy đã cùng họ xuyên qua thế giới này, nói không chừng thực sự có thể giúp họ vượt thoát khỏi cảnh khốn cùng trước mắt.

Tình thế hiện tại khiến lòng người chẳng yên ổn chút nào.

Hai người đưa hai mảnh tỏa lại gần, hợp thành một khối.

Quả nhiên ăn khớp hoàn mỹ, nhưng chính giữa lại thiếu mất một mảnh lớn.

Hợp mà chẳng thật hợp, vẫn còn khuyết thiếu.

“Về nhà... tôi muốn về nhà... cầu xin cho chúng tôi được về nhà...”

Lâm Thập Thất vô thức lẩm bẩm trong miệng.

Đột nhiên…

Trước mắt cả hai bỗng mờ đi, cảnh vật xoay chuyển, hai người đồng thời xuất hiện ở một nơi hoàn toàn khác.

Lâm Thập Thất đảo mắt nhìn quanh, mừng rỡ reo lên:

“Không thể nào! Tôi thật sự đã trở về sao? Ha ha ha ha…”

Tiếng cười không thể kiềm chế nổi.

Nơi này chính là nhà của cô, phòng của cô!

Tuy cô không giàu có bằng Chu Lang, nhưng căn hộ này là do chính tay cô tự mua!

Cô là người có bản lĩnh, kiên trì làm video ẩm thực suốt nhiều năm, tích góp được không ít, cuối cùng mua được căn hộ nằm ở tầng cao nhất của một tòa nhà.

Ba phòng hai sảnh, lại còn có thêm một khoảng sân thượng rộng hai trăm mét vuông.

Lúc ấy cô vì thích cái sân thượng này mà quyết định mua tầng cao nhất.

Tầng trên cùng yên tĩnh, người ngoài khó lui tới, phong cảnh tươi đẹp, lại có sân thượng rộng rãi, cô đã trồng không ít hoa cỏ và rau trái.

Tất cả đều là nguyên liệu tuyệt hảo để cô quay video nấu ăn.

Chu Lang vừa bước vào cửa đã đảo mắt nhìn quanh khắp phòng.

Hắn nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ:

“Đây là nhà cô ư? Là chuồng heo thì có!”

Trên sô-pha chất đầy y phục và tạp vật, ngoài ban công lại thấy đủ loại nông cụ kỳ quặc: cuốc, ấm tưới, xẻng nhỏ...

Đây là lần đầu tiên Chu Lang đặt chân tới nhà riêng của Lâm Thập Thất.

Sau khi thành thân, hai người sống hoàn toàn tách biệt, Chu Lang đều do thư ký thay mặt liên hệ với cô, chính hắn không biết số điện thoại của cô là gì, cũng chẳng rõ cô sống ở đâu.

Hoàn toàn không quan tâm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc