Phu Thê Cùng Xuyên Sách, Phu Quân Lo Khoa Cử, Ta Nằm Không Cũng Thắng

Chương 24: Trên Cơ

Trước Sau

break

Phu thê Lâm Thập Thất... chỉ lo vùi đầu ăn cơm.

Loại đả kích đó, còn chưa rơi xuống đầu bọn họ.

Lâm Thập Thất đã nhìn rõ hiện thực, nam chính không ôm được thì học theo Chu Lang, ẩn nhẫn mà sống thôi.

Có thể ẩn nhẫn được bao lâu thì hay bấy lâu.

Lâm Thập Thất trong lúc ăn có len lén liếc nhìn Chu bà tử.

Chu bà tử cũng giống như phu thê họ, chẳng mấy hứng thú với lời lẽ của thiếu niên.

Lão thái thái nhỏ nhắn tinh ranh này đang hung hăng nhai cơm, như thể đem dưa muối trong bát coi thành kẻ thù mà cắn.

Ấy... lớn tuổi thế rồi mà hàm răng vẫn còn chắc lắm.

Vương thị chua chát nói: “Hoạt động du học mà học đường huyện tổ chức, học đường trấn rõ ràng có tên con, nhà mình không có bạc nên con không được tham dự, không biết phu tử của con có nói ra những lời gì coi khinh không, có xem thường Chu gia nghèo chúng ta không?”

Thiếu niên chỉnh sắc đáp: “Không có đâu, du học chẳng qua là để mở mang kiến thức, hài nhi đọc sách nhiều, nơi trang sách cũng có thể học hỏi được. Đều là người đọc sách, đâu thể hẹp hòi như vậy? Phu tử của con không phải người như thế, bạn đồng môn trong lớp cũng rất tốt, về sẽ kể lại chuyện bên ngoài, nghe cũng lợi ích vô cùng.”

Chu lão hán lộ vẻ thẹn thùng.

Những người khác trong Chu gia cũng tấm tắc tán dương thiếu niên: “Chu Khải Nam của chúng ta quả nhiên là kẻ hiểu chuyện, đích thực là đọc sách thành người.”

“Đúng là vậy!”

Thiếu niên lại nói: “Nói đến du học, có bạn đồng môn kể rằng gần đây trong huyện thành có một vị thần y chữa được trăm bệnh, người ấy từ nhỏ mắc chứng ho suyễn, lần này gặp được thần y cũng chữa khỏi, hơn thế nữa còn trị được bệnh đau đầu mãn tính của phu tử chúng con. Vị thần y ấy thường du hành bốn phương, lấy trị bệnh làm công đức, nghe nói dung mạo tiên phong đạo cốt, thật là phong thái thần tiên...”

Chu bà tử lập tức dựng tai lên.

Nhanh chóng bắt được mấy chữ “thần y”.

“Vị thần y ấy họ gì tên gì?”

Thiếu niên mỉm cười đáp: “Họ Cống, gần đây rất nổi tiếng ở huyện cũ của chúng ta, nãi nãi, người có thể đi dò hỏi thử xem, thần y du phương, nếu vận khí tốt biết đâu lại đi ngang qua trấn Long Tuyền ta, đến lúc đó, người có thể mời thần y về nhà xem có thể chữa cho Tứ thúc hay chăng, Tứ thúc nói không chừng có thể khỏi bệnh...”

Nghe đến đây, Lâm Thập Thất ngẩng đầu lên.

Tới rồi, hắn tới rồi!

Trong sách, vị thần y chữa bệnh ngốc cho Chu Tứ ngốc chính là họ Cống.

Sách chép rằng, đó là một thần y giả du phương, đến trấn Long Tuyền hành nghề lừa đảo, đúng lúc gặp Chu bà tử đang sốt ruột cầu y liền được mời về Chu gia, bắt đầu trị liệu cho Chu Tứ ngốc. 

Chu Khải Nam từng ngăn cản, nói rằng phải đề phòng người này lừa bịp vì đòi giá quá cao, song Chu bà tử chẳng buồn nghe, nhất định muốn bỏ ra giá lớn mời người cứu nhi tử.

Kết quả là Chu Tứ ngốc bị hắn chữa cho đến chết, về sau, chính Chu Khải Nam vì báo thù cho Tứ thúc mà đoạt lại toàn bộ tiền tài gạt gẫm của giả thần y kia rồi đẩy hắn ta xuống vách núi.

Khi đó, độc giả đều nói: thật sảng khoái!

Nào ngờ hiện tại, lại là Chu Khải Nam chính động nhắc đến.

Tốt lắm!

Quả nhiên, hai phu thê nhà Tứ phòng đã bị hắn ghi lên bảng đen nhỏ.

Đã bắt đầu lấy Chu Tứ ngốc Chu Lang ra khai đao rồi.

Tâm ngoan thủ lạt, quả nhiên là nam chính!

“Thật sao? Khải Nam?” Lâm Thập Thất cố ý kinh hỉ cất tiếng.

Đồng thời đá cho Chu Lang một cước dưới gầm bàn. 

Chu Lang mặt không đổi sắc, tiếp tục dùng bữa, giả vờ như chẳng nghe thấy lời đối thoại, kỹ thuật vờ ngốc cao siêu.

Chỉ là, Lâm Thập Thất đá hắn một cước, hắn cũng không chút biểu tình trả lại y nguyên.

Thiếu niên bị hỏi mà hơi sững người, rồi đáp: “Hẳn là thật, gia sư của chúng ta từng nói qua vị thần y ấy quả có y thuật bất phàm. Chỉ là, thiên hạ làm gì có thần tiên thực sự trị được bách bệnh? Chỉ sợ vị ấy cũng chỉ sở trường một vài loại bệnh, còn cần tra xét kỹ hơn, xem liệu có thể chữa bệnh trạng như của Tứ thúc hay chăng.”

Chu lão hán không đồng tình: “Tứ thúc con ngốc đã một hai chục năm, chữa không nổi đâu, đừng phí công! Lại phí bạc.”

Ông xưa nay chẳng định trị bệnh cho Chu Tứ ngốc.

Thời buổi gian nan, có được miếng ăn đã là khó, trong nhà còn phải lo tiền nuôi một đứa trẻ đọc sách, áp lực cực lớn.

Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Nếu cả nhà đồng lòng nhẫn nhịn nuôi ra được một tú tài, hay thậm chí cử nhân lão gia, thì sau này lúc ông về chầu tổ tiên cũng rạng danh tông tộc.

Chu bà tử khó chịu: “Sao lại không trị? Lão Tứ bây giờ đã có điềm lành rồi, nhìn xem nó ăn cơm biết quy củ, không khóc không nháo, hôm nay ở bên ngoài còn biết bảo vệ người nhà, giúp được đại sự đó! Thân thể nó đâu có bệnh hoạn gì, sinh ra tướng mạo khôi ngô, vóc dáng cao lớn, chỉ là đầu óc chưa thông thôi, nếu đầu óc chữa khỏi, về sau chúng ta có chết cũng yên lòng.”

Hai ông bà cãi vã, mọi người đều không dám chen lời.

Vẫn là Chu Khải Nam lên tiếng: “Gia gia, nãi nãi, Tứ thúc vẫn còn trẻ, đời người hãy còn dài, nếu có cơ hội chữa khỏi tự nhiên là chuyện tốt.”

Vương thị từ đầu đến cuối lườm nhi tử, sao có thể nói giúp Chu bà tử được chứ?

Chữa bệnh chẳng phải là phí bạc Chu gia sao? Bạc trong nhà có hạn, nếu tiêu hết vào thân một kẻ ngốc, phần nuôi Chu Khải Nam đọc sách chẳng phải sẽ bị giảm đi sao?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc