Chu bà tử đã dặn đi dặn lại nhiều lần, không cho Chu lão tứ ra ngoài, để tránh gây chuyện làm bại hoại thanh danh Chu gia, ảnh hưởng đến việc thi cử của Chu đại lang sau này.
Nhưng Chu bà tử xét cho cùng cũng thương con, suốt ngày nhốt trong nhà thì tù túng biết bao?
Thỉnh thoảng cũng cho phép Lâm Thập Thất dẫn nó ra ngoài chơi, muôi con chó còn phải dắt đi dạo nữa là.
Miễn là có người trông chừng là được.
Hiện giờ Chu lão tứ rất nghe lời Lâm Thập Thất, lời của những người khác chẳng có trọng lượng bằng.
Vì vậy Chu bà tử mới đồng ý.
Vương thị thấy vậy, định can ngăn vài câu nhưng bị Chu bà tử bác bỏ.
Lâm Thập Thất và Chu Lang giả vờ không nghe thấy gì, bước ra cổng.
Dẫn Chu Lang đi dạo khắp Đào Hoa thôn, Chu Lang cũng nắm được sơ lược địa hình.
"Cảnh sắc thật đẹp, nếu ở thời hiện đại có thể đầu tư khu nông trang cộng đồng lớn để phát triển du lịch." Chu Lang nhận xét khách quan.
Hai người còn đi đến đầu thôn.
Có một con đường đất lớn thông ra ngoài.
Đường đất gồ ghề, hai bên mọc lèo tèo vài cây tạp, nhìn không thấy điểm cuối.
Sau khi dạo chơi xong, hai người quay về Chu gia.
Trên đường về, nhiều người nhận ra Chu Lang, có kẻ chỉ trỏ, vài đứa trẻ còn trêu chọc hắn.
Khạc nước bọt, chửi hắn là thằng ngốc mà nhạo báng hắn.
Chu Lang... mặt lạnh như tiền.
Cùng Lâm Thập Thất về nhà.
Chu Lang không chút biểu cảm, Lâm Thập Thất thì nhịn cười không nổi, tiếc rẻ vô cùng.
Mấy đứa nhỏ khạc nhổ kia vẫn còn nhẹ tay vì chưa phun trúng người Chu Lang, nếu mạnh hơn chút nữa là trúng rồi!
Chu đại thiếu gia vốn kỵ bẩn, để hắn nếm thử ác ý của lũ trẻ nghịch ngợm thôn quê cũng đủ khiến hắn bực bội!
Hai người về đúng giờ cơm, dù có trễ giờ cách mấy cũng không thể bỏ lỡ bữa ăn.
"Ăn uống là việc trời".
Dù dưới giường họ vẫn còn giấu đồ ăn vặt hoa quả chưa dùng hết.
Nhưng đó đều là thứ cứu mạng, biết khi nào Khóa Đồng Tâm mới mở được chứ?
Dù có mở được, đồ ăn ở nhà Lâm Thập Thất cũng có hạn, lấy hết rồi không biết có được ra ngoài mua không...
Vì vậy, giờ cơm Chu gia nhất định phải đúng giờ.
Vừa về đến Chu gia đã thấy Chu bà tử đang mắng mỏ: "Mấy đứa nhỏ chân nhanh tay nhẹ, còn không đi tìm tiểu cô của các ngươi! Cả ngày chỉ biết ăn, chẳng được tích sự gì cả!"
"Lão nhị, ngươi chân dài tay dài, đứng đây làm gì? Còn không mau đi tìm Yêu Muội Nhi đi?"
Lâm Thập Thất và Chu Lang bước vào: "Nương ơi, con dẫn tướng công đi dạo về rồi."
Chu bà tử trợn mắt hình tam giác: "Hai người có thấy Yêu Muội Nhi không?"
Tiểu danh của Chu tiểu cô là Yêu Muội Nhi.
"Dạ không ạ, Yêu Muội Nhi có chuyện gì sao?"
Chu bà tử quát mắng: "Sáng sớm đã không thấy bóng người, đến giờ cơm vẫn chưa về, không biết con nha đầu chết tiệt này đi đâu làm gì? Ngươi để tướng công ở nhà, cũng đi tìm giúp đi..."
Không hiểu sao, mắt Chu bà tử cứ giật liên hồi, trong lòng cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Lâm Thập Thất chợt nhớ đến bóng người đã thấy lúc canh tư khi cùng Chu Lang đi vệ sinh ở hậu viện.
Lúc đó trông giống hình dáng nữ tử, phải chăng chính là Chu tiểu cô?
Nhưng vì sao Chu tiểu cô lại lén ra ngoài lúc canh tư?
Đi... tư thông?
Khụ!
Lâm Thập Thất lập tức nghĩ sang hướng không hay.
"Dạ, thưa nương..."
Lâm Thập Thất cũng theo đoàn người đi tìm.
Lục soát khắp Đào Hoa thôn, hỏi thăm nhiều người nhưng đều bảo không thấy.
Trở về báo với Chu bà tử.
Lưu thị tam phòng tỏ ra lo lắng: "Nương ơi, hay là có cướp đến bắt cóc Yêu Muội Nhi đi rồi?"
Chu lão tam không tán thành: "Cướp vào thôn không cướp tiền không cướp lương, chỉ bắt cóc mỗi Yêu Muội Nhi nhà ta ư?"
Mọi người đều thấy không hợp lý.
Lâm Thập Thất nhớ lại tình tiết trong sách, Chu tiểu cô không hề bị cướp bắt cóc. Tính cách lười biếng tham ăn lại ngoại hình tầm thường, chắc bọn cướp cũng chẳng thèm bắt.
Chu tiểu cô nhờ có Chu bà tử che chở, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, việc nhà đều do các tẩu tử làm, lại có cháu trai cháu gái sai bảo, cả ngày chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng, mơ tưởng cuộc sống giàu sang. Cả đời nàng ta chỉ mong làm tiểu thiếp được sủng ái của nhà giàu.
Trong sách viết cuối cùng nàng bị Chu Khải Nam gả cho một thương nhân giàu có làm thiếp.
Ban đầu còn mừng rỡ, sau bị tên thương nhân biến thái hành hạ đến nửa sống nửa chết người không ra người ma không ra ma, nàng ta mới hối hận về cuộc đời mình.
Nghĩ đến đây, Lâm Thập Thất chợt lóe lên ý nghĩ.
Hay là có liên quan đến Vương thị đại phòng chăng?
Vương thị dụ dỗ cô đến Triệu phủ làm nha hoàn không thành, liền chuyển sang dụ dỗ Chu tiểu cô?
Lâm Thập Thất lớn tiếng nói: "Nương ơi, hay là chúng ta đi báo lên quan phủ đi! Tính mạng quan trọng lắm!"
Nói xong, cô liếc nhìn Vương thị trong đám đông.
Quả nhiên Vương thị có vẻ lảng tránh, như thể biết chuyện gì đó.