Chu Lang thà rằng bị lạnh cóng, cũng không chịu cùng cô nằm gần một chỗ.
Vẫn là bộ dáng mũi không phải mũi, mắt không ra mắt.
Hai người chẳng ai nói với ai câu nào.
Ngoài trời ánh trăng sáng vằng vặc, rọi qua cửa sổ, đêm nơi thôn dã chẳng yên tĩnh, tiếng côn trùng rả rích tựa như đang ru người vào giấc mộng.
Lâm Thập Thất ban ngày đã làm không ít việc, chẳng mấy chốc đã mệt mỏi đến ngủ thiếp đi.
Chu Lang cả ngày ở trong phòng giả làm kẻ ngốc, chân không bước ra khỏi cửa nên tinh thần còn rất tỉnh táo, không có bao nhiêu buồn ngủ.
Hắn mượn ánh trăng, lặng lẽ nhìn khuôn diện đang say ngủ của Lâm Thập Thất, thật lâu vẫn chưa thể chợp mắt.
Nữ tử này, tâm thật lớn.
Gió đêm thổi qua, Chu Lang khẽ rùng mình, hắn nghĩ một hồi rồi đem chăn đắp lên người Lâm Thập Thất.
Sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
…
Lâm Thập Thất nửa đêm bị lạnh mà tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền phát hiện trên người lạnh buốt, chăn đã bị Chu Lang cuốn hết vào người.
Hừ, cẩu tặc!
Cô dùng sức kéo lại.
Kết quả, Chu Lang chỉ khẽ kéo một cái, cả người lẫn chăn của cô liền lăn vào lòng hắn.
Sức lực của cẩu tặc thật lớn!
Cô giơ tay, vung một bạt tai lên mặt hắn.
Chu Lang bị đánh tỉnh.
“Đầu óc cô có bệnh sao? Cô đánh bổn thiếu gia tôi làm gì?” Chu Lang ngồi dậy: “Rõ ràng tôi trước lúc ngủ còn đắp chăn cho cô, cô đúng là đồ lang tâm cẩu phế…”
Lời chưa dứt, phát hiện chăn bị hắn ôm trọn trong lòng.
Hắn từ nhỏ ngủ quen một mình, mỗi lần đều cuốn tròn trong chăn mà ngủ…
Cái bạt tai kia… thực sự không oan.
“Hết thảy đều tại nhà họ Chu quá nghèo, giá như có hai cái chăn lông vũ…” Khí thế tiêu tan, hắn lầm bầm.
Lâm Thập Thất bị hắn chọc cười.
Cái gian nhà tranh nát bươm này mà đòi có hai cái chăn lông vũ?
Anh nằm mơ đi cho tôi nhờ!
Cái chăn kia đã rách vá chằng vá đụp, vừa mỏng vừa cứng, lại nhỏ hẹp, xác thực chỉ đủ đắp cho một người.
Chu Lang thân là đại thiếu gia của tập đoàn bá đạo tổng tài, chưa từng chịu qua khổ cực như thế…
“Chó Chu Lang, thử lại xem Khóa Đồng Tâm có phản ứng gì không?” Lâm Thập Thất bỗng nảy ra ý tưởng.
Chu Lang lấy ra Khóa Đồng Tâm, hai người lại thử hợp lại một lần nữa.
Lần này, vô cùng dễ dàng.
Hai mảnh Khóa Đồng Tâm vừa ghép vào liền lập tức có phản ứng.
Trước mắt hai người sáng rực, bọn họ lại lần nữa tiến nhập vào nhà Lâm Thập Thất.
Đèn đuốc sáng choang, căn phòng sạch sẽ, sô-pha êm ái…
“Được rồi! Được rồi! Lại được rồi!”
Hai người lần này đã có kinh nghiệm, không dám tùy tiện buông tay khỏi Khóa Đồng Tâm.
Hành động cùng nhau, đi đâu cũng không rời nhau nửa bước.
Như thế, cảnh vật không biến đổi, vẫn ở trong nhà Lâm Thập Thất.
“Mau đi lấy ít đồ ăn thức uống trong tủ lạnh, rồi qua phòng ngủ ôm lấy chăn mền…”
Đây là việc cấp bách hàng đầu của hai người hiện tại.
Vấn đề ấm no là trên hết.
“Được, lấy cái bao to một chút…”
Dù sao cũng là nhà của Lâm Thập Thất, cô biết rõ mọi vật đặt ở đâu nên cô đi trước dẫn đường, còn Chu Lang lần hiếm hoi ngoan ngoãn đi sau, theo sát từng bước.
Chỉ sợ Khóa Đồng Tâm tách ra, hai người lại bị đưa về.
Lâm Thập Thất nhanh nhẹn tìm được một cái bao vải lớn, sau đó tiến về phía tủ lạnh, bắt đầu quét sạch chiến lợi phẩm.
Bởi vì Lâm Thập Thất là một blogger ẩm thực chuyên làm video ngắn, lại thêm bệnh thích tích trữ nên trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu. Nào là trái cây, hải sản, đồ uống, sữa chua, bánh ngọt, cả những chiếc bánh sữa nhỏ do cô tự làm, bánh kem tươi nguyên chất cũng đều có, tất cả được cô cho vào bao vải lớn ấy, không sót thứ gì.
“Hỏng rồi, Chu Lang, anh có cảm thấy không? Dường như năng lượng sắp cạn kiệt, Khóa Đồng Tâm sắp nứt rồi.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Lâm Thập Thất lập tức quyết đoán, không tìm đồ ăn nữa.
“Mang theo điện thoại, sạc dự phòng, chăn, đèn pin…”
Thật đáng tiếc, năng lượng Khóa Đồng Tâm nói hết là hết ngay.
May thay, Chu Lang nhanh tay nhanh mắt, vớ lấy được tấm chăn nhung trên trường kỷ.
Chỉ trong chớp mắt, cả hai mắt hoa lên, đã trở về căn nhà cũ nát của Chu gia.
Trên tay Lâm Thập Thất vẫn ghì chặt túi vải đựng đồ ăn.
Nặng trịch.
Chu Lang trên tay có một tấm chăn nhung.
“Lần này ở lại lâu hơn lần trước một chút, cũng không rõ vì sao đột nhiên hết năng lượng, có lẽ là do chúng ta mang theo đồ vật…” Hắn bắt đầu phân tích.
Lâm Thập Thất đau đầu: “Vẫn còn mong Khóa Đồng Tâm không tách ra, chúng ta có thể trở về, không ngờ lại không được. Xem ra chỉ có thể trở về nhà trong thời gian ngắn, khóa tách ra sẽ bị đẩy về, không tách ra thì năng lượng cũng có hạn, không đủ duy trì lâu dài.”
Giờ đây, cả hai đã có hai lần kinh nghiệm trở về nhà Lâm Thập Thất.
Tạm thời chỉ thăm dò được ngần ấy.
Con đường trở về quê hương bằng Khóa Đồng Tâm xem ra không thể đi được.
Chỉ còn cách sinh tồn nơi này.
Cả hai đều nhận ra vấn đề này.
Sắc mặt đều vô cùng ngưng trọng.