“Đáng đời, cho nó gấp chết đi.”
Chu bà tử cũng chỉ là nhanh miệng, buông một câu oán thán mà thôi.
“Biết rồi, chẳng qua đều là người nhà nên ta mới thổ lộ vài câu, nào có đi ra ngoài nói đâu chứ. Thôi thôi, chúng ta làm đậu phụ đi, cái đồ đại tức phụ đáng chém đầu kia, đáng đời cho nó gấp chết đi.”
Lâm Thập Thất lại hỏi đến chuyện thu mua đậu.
Chu bà tử đáp:
“Đậu thu được cũng không ít, đậu phụ nhà ta có thể lấy đậu đổi, cũng có thể trực tiếp thu hai văn tiền một cân. bà con trong thôn nhà ai trồng đậu đều mang đến bán cho chúng ta, tính ra cũng đã thu được mấy ngàn cân rồi, mỗi ngày đều có người mang đậu đến bán…”
Lâm Thập Thất nghe vậy thì gật đầu:
“Như thế thì tốt, đỡ cho chúng ta phải vất vả từ huyện thành kéo về, quá nặng nhọc.”
Hiện giờ mỗi ngày, các nàng đều phải dùng đến hơn một ngàn cân đậu.
Lâm Thập Thất cẩn thận cất đậu phụ thối vào trong thùng, dặn dò Chu bà tử:
“Nương, những thùng này đừng động đến, chờ đủ mười lăm ngày sau mới được mở ra.”
Chu bà tử đáp chắc nịch:
“Cứ để ta! Bảo đảm một con muỗi cũng chẳng bay vào nổi.”
Lâm Thập Thất mỉm cười:
“Con tin nương.”
***
Học đường Long Tuyền.
Trong phòng ký túc, Chu Khải Nam nằm nơi góc giường.
Đã tới giờ tắt đèn, cả phòng yên tĩnh trở lại.
Mới khi nãy thôi, mọi người trong phòng còn vây quanh bên cạnh hắn, kẻ thì an ủi, người thì khuyên giải.
Tất nhiên cũng có kẻ mang lòng đề phòng, đứng sau lưng mà bôi nhọ hắn.
Tính chung lại, bởi bình thường nhân duyên của hắn vốn không tệ, nên số người tin tưởng và an ủi hắn cũng chiếm quá nửa.
Đối diện hết thảy, Chu Khải Nam đều tỏ ra ung dung.
Chỉ đến khi đèn tắt, mọi người đã an giấc, một mình hắn nằm trên giường, nhắm mắt lại mà trầm tư:
Rốt cuộc là ai đã tố giác hắn?
Hay nói đúng hơn, hắn vì đâu mà bị lộ?
Những chi tiết trong thư tố cáo đều tường tận không sai một chữ:
Nói bọn lưu manh chặn đường cướp bóc sư đồ Cống Thần y thế nào, còn nói hắn câu kết cùng bọn côn đồ.
Chu Khải Nam chợt nhớ đến đêm hôm đó, kẻ thần bí bịt mặt.
Chính kẻ nhân lúc hỗn loạn mà đoạt đi số bạc từ tay đám lưu manh ấy!
Thân thủ lưu loát.
Đến rồi đi, bóng dáng chẳng để lại dấu vết.
Thế nhưng, nha môn lại nói, người gửi thư tố giác là một lão nhân lưng còng, nói nhận tiền của kẻ khác, thay người mà trình báo.
Hắn nhớ lại, khi ấy hắn luôn âm thầm bám theo sư đồ Cống Thần y đến tận vách núi, rồi dựa vào lợi thế quen thuộc địa hình mà đẩy cả hai xuống dưới.
Khi đó, không hề gây ra động tĩnh gì lớn, việc diễn ra hết sức thuận lợi, toàn bộ đều nằm trong dự tính.
Chung quanh tuyệt nhiên không thấy bóng người, đêm khuya tĩnh mịch, làm gì có kẻ nào giữa giờ ấy mà đi vào núi chứ?
Nếu thật sự có chứng cứ xác thực, thì đã chẳng thể chỉ bằng một bức thư tố cáo mà thôi.
Vậy thì, là hắn đã sơ suất ở đâu?
Chẳng lẽ có người vẫn luôn âm thầm theo dõi hắn ư?
Sau này, hắn chỉ có thể càng thêm cẩn trọng.
Trước mắt, quan trọng nhất là chờ sang năm ứng thí thi Xuân, thi đỗ Tú tài rồi mới mưu tính việc khác.
***
Lại nói, ở Chu gia.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Trong phòng đại phòng vọng ra tiếng khóc thút thít thấp giọng của Vương thị.
Hai mắt nàng ta đã khóc sưng vù.
Chu lão đại cũng trằn trọc không sao chợp mắt.
“Ngươi đừng khóc nữa, Đại lang nhà chúng ta không việc gì đâu, quan lão gia chẳng phải đã thả ra rồi sao? Không có chứng cớ thì đó chính là vu cáo, mà kẻ vu cáo lại chẳng dám ra mặt thì liên quan gì đến Đại lang nhà chúng ta chứ? Có trách thì chỉ trách nó quá xuất sắc mà thôi.”
Vương thị nức nở:
“Dẫu cho là vu cáo thì cũng đã bôi nhọ thanh danh của nó rồi, ngươi nào biết được miệng đời truyền đi nhanh thế nào. Ta chỉ lo việc này ảnh hưởng đến khoa cử sau này của nó thôi, nhỡ đâu thi đỗ rồi, lại có kẻ đem chuyện cũ ra bêu xấu, thì tiền đồ của nó há chẳng bị hủy hoại cả sao?”
Dẫu sao Chu lão đại là nam nhân, tầm nhìn cũng rộng rãi hơn đôi phần.
“Hẳn là không đâu, chỉ cần nó thi đỗ Tú tài thì chẳng ai dám tung lời đồn đãi nữa, Tú tài là Tú tài lão gia do triều đình sắc phong, sao có thể là kẻ giết người được? Kẻ nào dám vu hãm Tú tài lão gia, tất sẽ bị bắt giam!”
“Nhưng nếu sang năm, Đại lang nhà chúng ta chẳng may thi không đỗ thì sao?” Vương thị lại gặng hỏi.
Câu ấy khiến Chu lão đại nghẹn lại, quả thật hắn ta chưa từng nghĩ đến tình huống này.
“Sao có thể chứ! Nhất định không đâu! Ngươi quên rồi sao? Lần trước bà còn đến miếu xin quẻ, quẻ viết rõ ràng rằng sang năm Chu gia ta tất sẽ xuất ra một vị Tú tài…”
Nghe vậy, trong lòng Vương thị liền an định lại.
Nàng ta thu hết nước mắt, gật đầu:
“Đúng, miếu Táo Vương quả nhiên linh nghiệm.”
***
Nhị phòng.
Chu lão nhị cùng thê tử cả đêm dằn vặt, trong lòng lo âu chẳng dứt.
Bọn họ căn bản chẳng mấy quan tâm Chu đại lang có phải hung thủ giết người hay không, mà chỉ chú mục vào một chuyện khác, quan sai ở nha môn nói rằng Cống Thần y vốn là kẻ lừa gạt, từ trước đến nay đi khắp nơi hành nghề gian trá, đến trấn Long Tuyền này cũng là để hành nghề gạt người.
“Đương gia, chẳng trách ta mãi vẫn chưa thụ thai, có phải là bởi viên Thần Tiên Hoàn kia vốn là giả dược không?” Nói xong, Nguyễn thị lại vội tự phản bác: “Không đúng, sao có thể là giả được? Chẳng phải tứ đệ đã được trị khỏi đó sao?”
Chu lão nhị vội gật đầu:
“Phải phải, tứ đệ đúng là thật sự khỏi hẳn, sao Thần Tiên Hoàn của Cống Thần y có thể là giả được!”
Nguyễn thị lại nói:
“Vậy tất là có kẻ vu hãm Cống Thần y.”
Chu lão nhị gật gù:
“Chỉ e là vậy.”
Nguyễn thị chợt chau mày:
“Nhưng vì sao ta vẫn chưa có thai chứ?”
Chu lão nhị liền dỗ dành:
“Có lẽ thân thể nàng còn đang điều dưỡng, dược tính chưa phát huy hết, đợi điều dưỡng xong, ắt sẽ thụ thai thôi.”
Nguyễn thị mường tượng, giọng khẳng định:
“Ừ, năm nay chưa có thì sang năm ắt sẽ sinh cho chàng một tiểu tử mập mạp.”
Hai người chỉ tự an ủi lẫn nhau như thế, vô cùng vô tận.
***
Tam phòng.
Trong bếp, Lưu thị đang bận rộn làm đậu phụ.
Chu lão tam vốn phải ở trong phòng trông hai đứa nhỏ đi ngủ.
Đợi nàng trở về phòng, chẳng thấy Chu lão tam đâu, chỉ thấy hai đứa nhỏ đã ngủ say, người ngợm lấm lem như hai con mèo hoa, áo ngoài cũng chưa cởi mà bị nhét thẳng vào chăn chiếu cho ngủ.
Lưu thị nhíu chặt mày.
Chẳng bao lâu, Chu lão tam từ bên ngoài lén lút trở về, trên người nồng nặc mùi rượu.
Hắn ta cà lăm nói:
“Ta… ta nghe ngóng được rồi, bọn côn đồ quả thực đã gặp qua Khải Nam nhà chúng ta. Cũng tức là, Khải Nam thật sự đã giết người! Cái lão Cống Thần y đó vốn là kẻ bịp bợm, Khải Nam vì đoạt bạc mà ông ta lừa gạt được nên mới giết ông ta, ba mươi mấy lượng ngân phiếu kia cũng là cướp được. Thế nhưng Khải Nam lại thoát khỏi trừng phạt, còn có bao nhiêu người ra làm chứng giả cho hắn nữa, cái thằng cháu này của ta… không đơn giản đâu nha…”
Lưu thị nghe xong, chỉ coi đó là lời say rượu, quát khẽ:
“Chàg hễ uống say là ăn nói hồ đồ, chàng mà còn bậy miệng, coi chừng phụ thân dậy bắt chàng chịu gia pháp, đánh gãy chân chó của chàng! Đến lúc đó xem chàng còn dám ăn nói xằng bậy không!”
Chu lão tam men rượu xông lên, ngạo mạn quát:
“Ta mà sợ cái lão già kia đánh ta sao? Ông ta có đánh nổi lão tử chắc? Lão tử Chu lão tam này không sợ ai trong cả thiên hạ này hết! Ta cũng chưa có say đâu, nếu không còn tiền, lão tử vẫn có thể uống tiếp…”
Vừa dứt lời, hắn ta liền đẩy mạnh Lưu thị sang một bên, đi lục lọi chỗ nàng cất bạc.
Lưu thị thất kinh:
“Đương gia, chàng định làm gì vậy? Vừa rồi ta chẳng đã đưa chàng một trăm đồng đó sao?”
Chu lão tam vung nắm đấm, thẳng tay giáng xuống mặt Lưu thị:
“Lắm lời! Ngươi kiếm tiền mà không cho lão tử xài, định để cho ai xài hả? Ngày ngày ngươi đều nhận tiền công, lại là tiền công của quản sự, Tứ đệ muội nào có bạc đãi ngươi. Ta nói cho ngươi biết, nếu dám giấu đi một văn, tin tin lão tử đánh chết ngươi không!”
Quả đấm ấy khiến Lưu thị ngã quỵ xuống đất, đầu đập mạnh xuống nền, “oành” một tiếng, trước mắt loé toàn ánh sáng trắng.
Mãi một lúc lâu sau, nàng ấy mới lờ mờ tỉnh lại.