Chu Hoài Sơn vừa dứt lời, Chu Thanh chỉ muốn đạp vào mông hắn một cước. Không thể chờ mấy người nhà tam thúc ăn cơm xong lại nói sao?
Trừng Chu Hoài Sơn một cái, Chu Thanh có chút bất an nhìn về phía Chu Hoài Lâm. Hai ông bà Chu cùng một nhà đại phòng chết thảm, lúc đó Chu Bình cũng khó chịu đến sốt cao. Tam thúc còn không biết sẽ khổ sở thế nào đâu.
Chu Hoài Sơn nghênh đón cái nhìn đe dọa của Chu Thanh, yên lặng quay đầu. Ta đây cũng là không có cách nào. Nếu như lão tam khó chịu, hôm nay ta liền có thể an ủi hắn cả đêm. Như thế sẽ không cần làm bài tập nữa. Chỉ cần không phải làm bài tập, ta nguyện ý làm ra chuyện mất trí này!
Cõi lòng đầy chờ mong, Chu Hoài Sơn nhìn về phía Chu Hoài Lâm.
Chu Hoài Lâm nặng nề thở dài, nói: "Đã biết, chuyện này.. Ai! Mặc dù đã phân tông, nhưng mai ta sẽ đi đốt chút giấy tiền vàng mã."
Nói rồi, Chu Hoài Lâm hít hít mũi, tiếp lời: "Cả đường đánh xe, đều sắp chết đói, Thanh nha đầu, buổi tối chúng ta ăn lẩu nhé?"
Mắt thấy tam thúc không quá khó chịu, gánh nặng trong lòng Chu Thanh liền được giải khai, lập tức cười nói: "Được, ăn lẩu! Ta sẽ đi chuẩn bị cho mọi người."
Chu Hoài Sơn giật giật ống tay áo của Chu Hoài Lâm nói: "Lão tam, nếu ngươi khó chịu.."
"Nhị ca, ta đúng là có chút khó chịu, có điều, cũng không phải là không thể chịu được, lúc nghe được tin tức, chính là cảm thấy chấn kinh, cảm thấy rất khó tin, mấy người đang sống tốt, nói chết liền chết."
Nói rồi, hắn đưa mắt liếc nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ đang nói chuyện với Chu Thanh, không hề chú ý bên này, Chu Hoài Lâm thu ánh mắt, vỗ vỗ vai Chu Hoài Sơn.
"Nhị ca, những chuyện này đều đã được số mệnh chú định trước, nhìn thoáng chút, họ sống giày vò như vậy, nói một câu khó nghe, không sớm thì muộn cũng sẽ phải đền mạng."
Chu Hoài Sơn.. Chỉ như vậy?
"Cái kia, lão tam, nếu ngươi khó chịu, thì đừng nín nhịn, có gì thì cứ nói với ta."
"Nhị ca, ta thật không hề khó chịu như vậy."
"Lão tam, kỳ thực, ngươi có thể hơi khó chịu một chút."
"Nhị ca, thật sự không cần, ta không khó chịu mà."
"Một chút cũng không khó chịu sao? Không có chuyện gì, ta cũng không phải là ngươi ngoài, ngươi đừng nín nhịn, sẽ có hại cho cơ thể, khi đó Bình tử cũng phát sốt đấy."
"Nhị ca, ta không khó chịu."
"Ngươi có phải là người hay không, đây chính là cha mẹ ruột của ngươi đấy, ngươi ngay cả một chút khó chịu cũng không có sao?"
"Cha! Người viết xong bài tập chưa? Cách giờ ăn cơm còn phải nửa canh giờ nữa, người tranh thủ đi viết bài tập đi!"
Tiếng Chu Hoài Sơn kiệt lực khuyên can Chu Hoài Lâm đã kinh động đến Chu Thanh, Chu Thanh đột nhiên hiểu ra tại sao cha nàng lại muốn nhắc đến chuyện kia vào lúc này. Căn bản là vì không muốn viết bài tập, nên muốn lấy sự thống khổ của người khác làm bia đỡ đạn cho mình.
Chu Thanh nhìn về phía Chu Hoài Sơn hô to. Tiếng hô này trực tiếp khiến cho nửa câu Chu Hoài Sơn còn chưa nói ra khỏi miệng liền bị nuốt ngược trở về. Hắn quay đầu nhìn về phía Chu Thanh.
Chu Thanh tức giận đi tới, kéo cánh tay Chu Hoài Sơn, lôi hắn về phòng.
"Cha được lắm, vì muốn trốn tránh làm bài tập, thứ chuyện thất đức này mà cha cũng làm ra được! Viết bài tập của cha đi, hôm nay nếu không viết xong, cha cũng đừng ăn cơm nữa, chưa thấy loại người nào như cha luôn đấy."
Vừa lôi vừa kéo, hai người cứ vậy đi vào nhà.
Khuôn mặt Chu Hoài Sơn nhăn như quả mướp đắng ngồi ở trước bàn, hai tay chống cằm. Chu Thanh lấy từ trong giỏ sách ra một chồng bài tập, đặt bịch xuống tước mặt Chu Hoài Sơn.
"Viết đi! Nhanh viết xong rồi đi ngủ sớm một chút, mỗi ngày đều thức đêm như thế, số tuổi này của cha cũng không chịu đựng nổi đâu."
Chu Hoài Sơn cười lạnh nói: "A, ngươi cũng biết ta không chịu đựng nổi sao, thì ra là ngươi biết a! Ngươi cũng không sợ ta đột tử sao!"
Chu Thanh tức giận nói: "Nếu cha chịu viết bài sớm một chút, nghiêm túc viết một chút, không lề mà lề mề câu giờ thì có đến nỗi mỗi ngày đều thức đến nửa đêm sao! Chỗ bài tập này không phải ít, nhưng nếu cha hết sức chuyên chú nghiêm túc viết, một canh giờ rưỡi là đủ để viết xong! Cha lại trái kéo phải kéo, hồi hồi viết hai hồi lải nhải, trách ai được! Nhanh chóng viết đi, đừng có lề mề."
Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, cầm bút lên.
Nhưng hắn không chấm mực, cầm bút xoay xoay trong tay: "Khuê nữ, hôm nay ta mới làm một chuyện tốt, quét sạch cho con một phiền toái lớn, con không cảm tạ ta mà còn đối xử với ta như vậy?"
Chu Thanh triệt để bị Chu Hoài Sơn chọc cho tức đến bật cười. Ta đối với người như vậy sao? Ta đối xử với cha như thế nào hả!
Hạ nhân bưng nước hạnh nhân đi vào, Chu Thanh đặt chén nước sang bên cạnh Chu Hoài Sơn, tiếp đó ngồi sát bên hắn hỏi: "Cha đã làm ra chuyện tốt đẹp gì?"
Chu Hoài Sơn đắc ý đáp: "Ta chọc cho thái hậu tức đến hôn mê tại ngự thư phòng."
Miệng của Chu Thanh, mở to trong nháy mắt.
"Cha nói gì?" Dưới cơn khiếp sợ, giọng của nàng đã nâng lên vài tông.
Chu Hoài Sơn uống bát nước hạnh nhân bổ sung dinh dưỡng cùng thông minh tài trí, lắc lắc chân, chuyển bút, kể lại ngắn gọn chuyện xảy ra tại ngự thư phòng hôm nay.
Chu Thanh trực tiếp choáng váng. Lúc đó cha nàng bị truyền vào cung, nàng liền lập tức đi tìm Thẩm Lệ, tiếp đó liền canh giữ ở cửa cung. Về sau Thẩm Lệ từ trong cung đi ra, nói cho nàng nghe cha nàng không có việc gì, nàng cũng an lòng, để Lý Nhị tiếp tục trông coi, nàng nên làm gì thì đi làm cái đó. Chỉ biết là cha nàng bình an, nhưng lại không ngờ cha nàng làm ra động tĩnh lớn như vậy.
"Vậy bây giờ, Hình Bộ Thượng Thư chẳng khác gì là bị cách chức?"
Về nhà 3 tháng, thế có khác gì bị cách chức đâu.
Chu Hoài Sơn gật đầu, đáp: "Đúng vậy, Chu Viễn cùng người ngày đó tập kích ta luôn bị giam trong đại lao Hình bộ, không có tin tức gì, lần này đổi người rồi, bản án hẳn rất nhanh sẽ có thể giải quyết. Vị trí Hình Bộ Thượng Thư này, người của thái tử điện hạ cùng nhị hoàng tử cần phải đánh nhau đến đầu rơi máu chảy để tranh đoạt a. Vừa vặn, mấy ngày nữa là con thành thân rồi, như vậy có thể an tâm tổ chức đại lễ. Bọn họ còn phải vội vàng đánh nhau tranh giành, nào có thời gian phá hỏng đám cưới của con. Cha đây đối với con thật tốt! Không có món quà cưới nào mạnh hơn phần đại lễ này của cha đâu!"
Chu Thanh nhìn Chu Hoài Sơn, giờ khắc này, đột nhiên cảm thấy hình tượng của vị là lượt ăn chơi trác táng này thật vĩ ngạn, nàng không nhịn được mà khẽ nghiêng người về phía trước, ôm chặt lấy cổ Chu Hoài Sơn.
"Cha người thật là tốt."
Chu Hoài Sơn liền hừ lạnh: "Lời hữu ích ai mà không biết nói, một cái chớp mắt này còn nói ta là người cha tốt, chớp mắt sau liền gào thét ta viết bài tập, tiểu nha đầu con quả nhiên là hai mặt."
Chu Thanh liền bật cười.
"Cha, sao lại có thể đánh đồng hai chuyện này được! Bài tập dù sao cũng phải viết, người có phải là người cha tốt hay không cũng đều phải viết, nhanh viết đi!"
Chu Thanh ngồi ở một bên, vừa nhìn chằm chằm Chu Hoài Sơn làm bài tập, vừa mở hai phong thư của Hoài Sơn thư viện.
Một phong trong thôn, một phong ở huyện Thanh Hà. Nội dung hai bức thư không khác nhau là mấy, đều biểu đạt ý chung. Trước mắt, một nửa Hoài Sơn thư viện là võ viện, một nửa là văn viện. Trước đây Chu Thanh quyết định thiết kế thêm cho Hoài Sơn thư viện võ khoa, chỉ là muốn để những học sinh kia tăng cường thể chất, có thêm chút bản sự phòng thân. Không ngờ, có đến khoảng một nửa số học sinh, muốn triệt để theo con đường võ học. Hơn nữa, trong số những học sinh, còn có không ít người đạt thành tích tốt.
Phu tử võ khoa nhậm chức ở Hoài Sơn thư viện cũng là ảnh vệ mà Thẩm Lệ phái tới, chuyện này, hắn chắc chắn cũng biết. Trong lòng tính toán giây lát, Chu Thanh cầm hai phong thư nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
Thẩm Lệ vừa lúc đang đứng ở dưới hiên nói chuyện với Chu Bình, nghe được động tĩnh, liền quay đầu nhìn về phía nàng, khóe miệng mang theo ý cười.