Chu Hoài Sơn tự cho mình là đã nhìn qua không ít chuyện lạ trên đời, thế mà nghe đến đây cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
"Trèo tường?"
Vương Cẩn khoác vai Chu Hoài Sơn, hai anh em kề vai sát cánh đi tới.
"Ừm, trèo tường, trong hậu viện của Quốc Tử giám, sát tường có một cái cây to, chỉ cần treo lên trạc cây rồi bò qua tường là được."
Chu Hoài Sơn khiếp sợ nhìn Vương Cẩn.
"Ngươi trèo tường trốn ra khỏi Quốc Tử giám, không sợ sẽ bị đuổi học sao?"
Vương Cẩn trợn mắt trừng một cái, đáp: "Vừa hay, cứ đuổi thôi! Ta đây cũng không muốn đi học, nếu không phải là cha ta đến trước mặt Thái Hậu nương nương cầu xin thì.."
Nói rồi, hắn lại phiền não xua xua tay: "Thôi thôi, không nói nữa, dù sao thì, đừng nói là trèo tường, dù ngày mai ta có phá tường của Quốc Tử giám, chỉ cần cha ta còn muốn ta đi đọc sách, thì ta vẫn sẽ phải đi, Quốc Tử giám không khai trừ được ta đâu. Còn nữa, ta đây cũng chỉ trèo tường thôi, cũng đâu có làm ra chuyện gì khác, không đến mức ấy."
Vương Cẩn đáp: "Hôm nay lúc trèo tường, ta con đạp gãy cả trạc cây."
Chu Hoài Sơn.. Cái này thì có gì hay mà cười!
Nhưng mà Vương Cẩn chỉ lo cười đến là ngây ngô, mà cái kiểu cười vô tri này hình như có tính lây nhiễm, Chu Hoài Sơn vốn không muốn cười, nghe hắn cười một lúc cũng không nhịn được mà bật cười theo. Hai người đàn ông cứ thế đứng ở giữa đường cười như hai tên ngốc, hai người che bụng, cười lăn cười bò đến mức phải vịn vào tường ước chừng thời gian đốt một nén hương mới dừng lại.
"Ngu ngốc!" Chu Hoài Sơn vừa lau nước mắt, vừa mắng Vương Cẩn một câu.
Vương Cẩn nhảy đến bên cạnh Chu Hoài Sơn, tiếp tục khoác tay lên vai Chu Hoài Sơn hỏi: "Sơn ca, bây giờ chúng ta đi đâu? Ngươi còn phải về Quốc Tử giám học không?"
"Ta phải trở về, ngươi có về cùng ta không?"
Vương Cẩn lập tức đáp: "Được, vậy hai chúng ta cùng về học."
"Ngươi trèo tường ra ngoài là vì muốn tới đây chờ ta, tiếp đó lại cùng ta trở về đọc sách sao?"
Vương Cẩn sờ sờ gáy, hỏi: "Ừm, có cái gì không đúng sao?"
Chu Hoài Sơn bật cười: "Ngu ngốc."
Dần thu lại nụ cười, trầm mặc một lúc, Chu Hoài Sơn liếc nhìn Vương Cẩn. Hắn há há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Vương Cẩn liền nói: "Có phải người muốn hỏi cha ta không?"
Chu Hoài Sơn liền nở nụ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Vương Cẩn nhìn Chu Hoài Sơn: "Ta còn tưởng ngươi không hỏi cơ, hỏi đi, ngươi hỏi cái gì ta cũng sẽ nói, mỗi ngày cha ta đều ở nhà chờ ta trở về nói cho ông ấy biết, hôm nay ngươi có nghe ngóng tin tức của ông ấy không đấy."
Chu Hoài Sơn lập tức vui vẻ, hỏi: "Ông ấy rất rảnh rỗi sao?"
Vương Cẩn liền 'ừ' một tiếng, đáp: "Đúng vậy, rảnh rỗi, rảnh rỗi cả hai mươi năm rồi, trong hai mươi năm này không làm cái gì khác, chỉ chuyên môn nhàn rỗi thôi."
Chu Hoài Sơn bỗng nhiên có chút không biết nói cái gì, trong lòng.. đột nhiên rất khó chịu.
Vương Cẩn nhìn Chu Hoài Sơn nói: "Đương nhiên, ông ấy còn làm một chuyện rất táng tận lương tâm."
Chu Hoài Sơn phì cười, nói: "Làm gì có ai nói cha mình như vậy chứ hả!"
Vương Cẩn trừng mắt đáp: "Mỗi ngày ông ấy đều ép ta đọc sách!"
Chu Hoài Sơn sờ sờ mũi, đồng tình: "Đúng là rất táng tận lương tâm."
Rõ ràng cũng không nói cái gì, thế mà hai người này lại bắt đầu cười như hai tên đần.
Cười xong, Vương Cẩn vỗ vai Chu Hoài Sơn: "Nói thật, chừng nào ngươi rảnh, thì đến nhà ta chơi, cha ta đặc biệt muốn gặp ngươi một chút."
"Gặp ta làm gì?" Chu Hoài Sơn khẽ hỏi, hơi dừng một chút, lại bổ sung: "Ta với ông ấy cũng không quen thuộc."
Vương Cẩn liền nhìn Chu Hoài Sơn, đáp: "Ông ấy muốn biết chuyện Vinh Dương Hầu báo mộng cho ngươi."
Chu Hoài Sơn giương mắt nhìn Vương Cẩn.
Vương Cẩn nhếch miệng cười, nhìn qua đặc biệt ngốc.
"Cha ta vốn có quan hệ đặc biệt tốt với Vinh Dương Hầu, sau khi Vinh Dương Hầu không còn, ông ấy buồn bực phải đến ba, bốn năm mới dần đỡ hơn. Kỳ thực, cũng không chỉ là ông ấy phiền muộn, mấy huynh đệ tốt với Vinh Dương Hầu cũng đều buồn khổ. Cho nên bọn họ mới thường đi đến Hồng Tụ phường. Chỉ có điều, tuế nguyệt không tha người, cha ta đã lớn tuổi rồi. Những bạn bè trước kia, cũng không còn lại mấy người."
Lời này của Vương Cẩn, khiến cho Chu Hoài Sơn cảm thấy vô cùng tang thương. Hắn muốn nói, nếu không thì đi nhà ngươi a, nhưng lời đã đến cổ họng, lại từ bỏ. Đi làm gì? Gặp rồi sẽ nói gì đây? Chẳng lẽ nói: Hắc, ngươi nhìn ngươi đã già như vậy, ta lại vẫn còn trẻ? Lời này hắn không nói được a.
Thôi được rồi. Quên đi thôi!
Chu Hoài Sơn thở dài một hơi, hỏi: "Trước kia ngươi đã từng gặp qua Triệu Đại Thành chưa?"
Mí mắt Vương Cẩn khẽ giật một cái, hỏi: "Chưa từng, sao vậy? Sơn ca cảm thấy hắn có chỗ nào không đúng sao?"
Chu Hoài Sơn bật cười: "Có chỗ nào không đúng kia chứ, ta cũng không phải người của ảnh vệ, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi, dù gì nhà Triệu Đại Thành cũng có sinh ý ở kinh thành, ngươi ngày ngày sống phóng túng, không chừng đã từng gặp qua hắn, ngươi biết rồi đấy, hắn cũng là một công tử là lượt."
Vương Cẩn lắc đầu, đáp: "Chưa từng thấy qua, hắc, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến!"
Vương Cẩn khoát tay, Chu Hoài Sơn cũng nhìn thấy Triệu Đại Thành đang đi về phía bên này. Rõ ràng là Triệu Đại Thành đi ngang qua đây, cũng vừa mới nhìn thấy bọn họ, vẻ kinh ngạc trong đáy mắt hiện lên vô cùng rõ ràng.
Hắn hơi sững người một lúc, tiếp đó hưng phấn giương nanh múa vuốt chạy tới, hô: "Sơn ca!"
Tới trước mặt hai người, liền quay sang gật đầu chào hỏi Vương Cẩn.
"Sao hai người lại ở chỗ này?"
Chu Hoài Sơn lườm hắn đáp: "Ta không ở đây, chẳng lẽ là ở trong gầm xe?"
Triệu Đại Thành liền cười hắc hắc nói: "Ai dám để Sơn ca của ta đi gầm xe, ta lập tức tháo xe luôn, như thế nào? Hôm nay Quốc Tử giám cho nghỉ định kỳ à?"
Vương Cẩn thấy Chu Hoài Sơn không có ý từ nói về chuyện tiến cung, liền cười ha hả chuyển đề tài: "Ngươi làm gì ở đây thế?"
"Không phải nói tối hôm nay muốn đi Hồng Tụ phường sao? Ta muốn đến đặt chỗ trước, vừa tới kinh đô, còn chưa quen thuộc."
Lúc này, Chu Hoài Sơn mới phản ứng lại, nơi này cách Hồng Tụ phường không xa. Hắn quét mắt liếc Triệu Đại Thành, vừa vặn Triệu Đại Thành cũng đang nhìn hắn, có điều vừa bắt gặp ánh mắt của hắn, Triệu Đại Thành lập tức chuyển mắt nhìn sang hướng khác.
"Phía trước một tiệm ăn rất ngon, diện tích mặc dù nhỏ, mặt tiền cũng không bắt mắt, nhưng mà, hương vị thật sự không tệ, lúc trước mỗi lần tới kinh thành, ta đều qua đó ăn."
Quán ăn Triệu Đại Thành đề cử nằm ở ngay chỗ khúc quanh phía trước. Đích xác là một quán nhỏ, tuyệt không thu hút. Nhưng mà đồ ăn bưng lên, mùi vị lại rất hấp dẫn. Hiện tại là nửa buổi sáng, không có mấy khách nhân, ba người bọn họ ngồi trong tiệm vừa ăn vừa nói chuyện, bởi vì đều là công tử ăn chơi là lượt thâm niên, trò chuyện cực kì hợp ý.
Ông chủ cửa hàng đã mấy lần dùng ánh mắt như nhìn ba tên đần độn mà đánh giá bọn họ.
"Ai, lão Triệu, bà nương của ngươi đã sinh chưa?" Một khách nhân tiến vào trong tiệm hỏi, nghe chừng có vẻ có quan hệ không tệ với ông chủ quán.
Ông chủ họ Triệu, những người quen đều gọi ông ta là lão Triệu, nhưng kỳ thực ông ta cũng không già, tuổi tác ngang tầm với Chu Hoài Sơn.
Ông chủ thở dài một tiếng, đáp: "Sinh rồi, sinh một đứa con gái!"
Ngữ khí mang theo vẻ không kiên nhẫn cùng nghẹn khô.
Chu Hoài Sơn quay đầu liếc nhìn về phía hai người đang nói chuyện.
p/s: Mình đăng bù chương hôm qua nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!