Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 286 - Tức chết

Trước Sau

break
Chu Hoài Sơn lốp bốp cãi một trận, dưt lời lại nhìn chằm chằm Chu Thanh. Ánh mắt trần trụi nói: Con còn dám phản bác ta không!

Chu Thanh.. ai có Cứu Tâm Hoàn ở đây không!

Hít sâu một hơi rồi thở dài đánh sượt, nàng đưa tay xoa mặt, nhắm mắt cố gắng lấy lại bình tĩnh.

"Cha nói hươu nói vượn cái gì đấy! Cha là người bình thường sao? Cha là một tú tài, một tú tài sắp thi tiến sĩ! Tương lai thi đậu tiến sĩ rồi còn phải làm quan, phải tạo phúc cho dân. Phu tử của Quốc Tử giám giao bài tập cho cha chính là vì muốn xem cha sống phóng túng như thế nào sao? Vậy họ dứt khoát tự mình sống phóng túng còn hơn, tại sao phải xem cha! Viết lại!"

Chu Thanh đập bàn một cái thật mạnh.

Chu Hoài Sơn cứng cổ, lý trực khí tráng nói: "Phu tử Quốc Tử giám thì thế nào? Tiến sĩ thì sao? Làm quan thì lại thế nào? Bọn họ không đều phải là người sao! Là một con người, không phải bọn họ cũng đều phải ăn uống ngủ nghỉ à! Chẳng lẽ con cảm thấy ta viết không đủ khắc sâu, ta chỉ viết ăn uống mà không viết đến chuyện bài tiết sao? Không được, thứ đó quá buồn nôn, ta không viết ra được đâu!"

Chu Thanh thật sự muốn tìm một cục gạch chụp chết Chu Hoài Sơn! Làm sao nàng lại có một người cha chối tỷ đến mức này!

"Cha, người không thể viết một bài văn phân tích mặt lợi hại của chuyện thủy vận sao?"

Chu Hoài Sơn nghẹn họng trân trối nhìn Chu Thanh.

"Chẳng lẽ, nói mãi nãy giờ, là con muốn ta viết cái này à?"

Chu Thanh..

Khóe mặt Chu Hoài Sơn giật giật mấy cái, nhìn Chu Thanh bằng ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần hỏi: "Sao con lại có loại ý tưởng kỳ quái như thế hả?"

Chu Thanh.. Ta kỳ quái? Hai chúng ta ai mới là kỳ quái hả!

Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, tiếp lời: "Nếu ta có thể viết ra mặt lợi và hại của chuyện thủy vận, vậy ta còn là công tử là lượt ăn chơi không hả! Người sang tự biết mình! Người khôn đều biệt tự lượng sức! Ta luôn biết mình biết ta. Chẳng lẽ con không thể tự ước thúc bản thân mình một chút sao?"

Chu Thanh..

Đúng lúc này, Thẩm Lệ vừa tiễn thái y ra cửa đã trở về.

Chu Thanh giận tím cả mặt, liền hít sâu một hơi, chống bàn đứng dậy, chỉ chỉ Chu Hoài Sơn, nói với Thẩm Lệ: "Huynh, nhìn ông ấy một lát, ta, ra ngoài hít thở không khí."

Nói rồi, đầu nặng chân nhẹ lảo đảo đi ra ngoài.

"Hỏi phòng bếp xem có thể làm băng cầu không, lát nữa mang tới cho ta một bát."

Chu Thanh đi ra ngoài, tùy tiện phân phó một tiểu nha hoàn đi đến phòng bếp truyền lời.

Thẩm Lệ liền quay đầu nói: "Bây giờ còn chưa đến mùa để ăn băng cầu, không thể ăn, sẽ làm tổn thương thân thể."

Thái độ cứng rắn, không có chút dáng vẻ có thể thương lượng. Tiểu nha hoàn lập tức khổ sở dừng chân.

Chu Thanh không nhịn được khoát khoát tay: "Được ta biết rồi, huynh nhanh bảo cha ta viết đi."



Nói rồi, nàng lập tức bước ra khỏi cửa, cho tiểu nha hoàn kia một ánh mắt, thấp giọng nói: "Nhanh đi."

Tiểu nha hoàn nhanh chóng đảo mắt liếc Thẩm Lệ một cái, không hề nghĩ ngợi, quay đầu rời đi. Chu Thanh hữu khí vô lực lắc lư đi đến hành lang dưới mái hiên nhà, dựa cột ngồi xuống. Đừng nói đến băng cầu, bây giờ nàng có thể hút một điếu thuốc cũng đã là đãi ngộ rồi. Phụ đạo cha đọc sách thật là khổ muốn chết.

Sau nửa canh giờ, Lệ Lệ của nàng cũng ngơ ngơ ngác ngác từ trong phòng đi ra. Bước chân phiêu hốt kia, rất giống với một nam tử vừa được thả khỏi ngục giam, hơn nữa đã trải qua một phen chà đạp không thể tả được.

Liếc thấy Chu Thanh ôm băng cầu trong lòng, Thẩm Lệ không nói hai lời liền ghé sát vào, đưa tay nhón lấy 2 viên bỏ vào trong miệng. Viên băng vừa vào miệng, liền theo cổ họng trượt xuống. Cảm giác mát lạnh thật khiến cho người ta thoải mái. Băng cầu thật tuyệt mà.

Chu Thanh liếc mắt nhìn cánh cửa phòng mở rộng, hỏi: "Nhanh như vậy mà đã viết xong rồi sao?"

Thẩm Lệ treo nửa cái mạng, tỳ người vào lan can, cứ như vậy ngồi phịch xuống bên cạnh nàng, đạp: "Không có, ta đi ra hít thở không khí, ta sợ mình sẽ không khống chế được tính khí."

Không nói đến người ở bên trong là nhạc phụ tương lai của hắn, hắn không thể động thủ. Chỉ bằng vào một tay bản lĩnh của mình, hắn sợ vừa động thủ liền sẽ chết người.

Nói rồi, hắn lại thò tay nhón lấy viên băng bỏ vào miệng.

"Chu Viễn bị bắt rồi."

Hắn đột nhiên mở miệng, đầu óc như bị rỉ sét của Chu Thanh phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.

"Các huynh bắt sao?"

Thẩm Lệ lắc đầu, đáp: "Bên kia ra tay quá nhanh, không đợi chúng ta có hành động gì, bọn chúng đã trực tiếp sai Hình bộ bắt đi."

"Đảng của Thái tử?"

Thẩm Lệ gật đầu, dựa lưng vào cột trụ hành lang, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao. Ánh sao thật là rực rỡ.

"Hình bộ thuộc phe của Thái tử sao?"

Mí mắt Thẩ Lệ khẽ nhúc nhích, hắn nhẹ nhàng lắc đầu đáp: "Cũng không phải là toàn bộ, Hình Bộ Thượng Thư là người của Thái tử, lần này vì bảo vệ Chu Viễn, Tô Hành đã hi sinh không nhỏ. Lúc này mới hao tổn một Ngự Sử, nếu như Hình bộ để xảy ra chút sai sót, vậy thì hắn sẽ thiệt hại một Hình Bộ Thượng Thư."

Chu Thanh không khỏi hoài nghi nhân sinh.

"Chu Viễn quan trọng như vậy sao?"

Thẩm Lệ kéo miệng, đáp: "Hiện tại ta cũng đang điều tra, trước mắt còn chưa phát hiện ra rốt cuộc là Chu Viễn đã dựa vào cái gì lại có thể khiến Tô Hành coi trọng hắn như vậy."

Dứt lời, Thẩm Lệ lập tức khẽ giật mình. Tô Hành? Tô Hằng? Tên của hai kẻ này, sao đọc lên, lại giống nhau như đúc thế nhỉ!

Chu Thanh thấy Thẩm Lệ cau mày, liền hỏi: "Sao vậy?"

Thẩm Lệ đưa mắt nhìn Chu Thanh, hỏi: "Chu Viễn có bản lãnh gì hơn người không?"

Chu Thanh cố gắng đào bới kí ức của nguyên chủ, cuối cùng lắc đầu, đáp: "Không có cái gì không giống bình thường, nếu nhất định phải tìm ra chỗ không giống bình thường, thì chính là có ích kỷ hơn so với người khác?"

Nói rồi, nàng lại nở nụ cười tự giễu.



"Ta thật sự không nghĩ ra hắn có cái gì hơn người."

Hai người đang nói chuyện, đã nghe thấy Chu Hoài Sơn ở trong phòng gân giọng hô: "Viết xong rồi!"

Vừa hô, vừa vỗ bàn đùng đùng. Dáng vẻ hưng phấn kia, rất giống như đang phải ngồi ở lớp tự học buổi tối được một nửa, thì lại đột nhiên mất điện vậy.

Thẩm Lệ đang muốn đứng dậy, Chu Thanh đã đưa băng cầu cho hắn, nói: "Để ta đi cho, lát nữa lại đổi cho huynh."

Kì thi Tiến sĩ cuối cùng này cực kỳ trọng yếu. Mặc dù chữ viết của Chu Hoài Sơn vô cùng uy vũ bá khí, nhưng lại không phù hợp với yêu cầu của bài thi. Lúc thi, học sinh phải dùng kiểu chữ Khải để viết. Cho nên bài tập thường ngày của Quốc Tử giám, sẽ bao gồm cả luyện tập chữ nhỏ.

Chu Thanh vừa đi vào, liền nhìn thấy Sơn đại gia ngồi vắt chéo hai chân, đưa đại tác mình vừa mới viết xong cho nàng. Chu Thanh đưa tay đón lấy. Không thể không nói, ở phương diện viết chữ, Chu Hoài Sơn cực kỳ có thiên phú. Chữ Khải được viết rất cẩn thận, nắn nót lại xinh đẹp.

Theo ánh mắt dời xuống, nụ cười vui mừng của mẹ già Chu Thanh lập tức cứng đờ.

"Cha, đây là cái gì?" Vỗ bốp tờ giấy lên mặt bàn, Chu Thanh chỉ mấy hàng chữ cuối cùng, hỏi.

Trên đó viết: Đại Cát Đại Lợi, đêm nay ăn gà.

Chu Hoài Sơn đắc ý gật gù.

"Đây không phải là ta đã chép xong bài tập tiên sinh giao cho sao, nhưng mà ta nhìn một lượt thì phát hiện, hắc hắc, còn thiếu mấy chữ liền có thể góp thành một hình vuông hoàn chỉnh, cho nên ta thông minh nhanh trí bổ sung thêm mấy chữ cho hoàn hảo."

Chu Thanh.. bổ cái đầu cha ấy!

Chu Hoài Sơn chỉ sợ Chu Thanh xé mất bài tập của mình, lập tức giấu kỹ tờ giấy đi.

"Tiên sinh chỉ nói là chép bài luyện chữ, chữ cần chép ta đều đã chép, tiên sinh cũng không hề nói, không thể luyện tập thêm, ta đây là hoàn thành nhiệm vụ vượt mức rồi còn gì."

Chu Thanh không thể phản bác được. Cha cứ chờ ngày mai chịu phạt đi thôi!

"Sau giờ học còn bài tập nào nữa không?"

"Còn phải làm một bài thơ, đề tài cũng là thuỷ vận." Chu Hoài Sơn nói, đắc chí lắc lắc cái chân: "Ta đều đã viết xong."

《 Thuỷ vận: Ăn, ăn 》

Nam nhân muốn ăn,

Nữ nhân muốn ăn.

Tiến sĩ muốn ăn,

Bách tính cũng muốn ăn.

Ăn, ăn, dọa đám cá béo dưới kênh giật mình.
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc