Chu Hoài Sơn cười hắc hắc: "Nhìn ngươi nói này, hai ta cũng không quen biết nhau thì có thể thù hận thế nào chứ. Chẳng qua chỉ là góc nhìn vấn đề ngươi đưa ra, bất đồng với ta. Chẳng lẽ bây giờ Ngự Sử đều trâu bò như vậy? Cũng không cho phép người khác đưa ra quan điểm bất đồng à? Chẳng lẽ vì ta đưa ra quan điểm bất đồng, ngươi liền muốn công kích sao? Có thù? Sao ngươi lại có thể thốt ra lời này chứ hả."
Nói xong, Chu Hoài Sơn bày ra vẻ mặt hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào miệng Trịnh ngự sử, dường như thật sự đang nghiên cứu suy xét xem, ông ta làm thế nào mà có thể nói ra được mấy lời như vậy.
Tổng quản nội thị đứng sau lưng hoàng thượng đã nín cười đến mức nội thương. Đây rõ ràng là Chu Hoài Sơn đang công kích Trịnh ngự sử còn gì.
Trịnh ngự sử nghẹn một cục tức, thở phì phì, thầm mắng Chu Hoài Sơn, sau đó quay sang nói với hoàng thượng: "Bệ hạ, thần có vật chứng, cũng có chứng nhân có thể chứng minh thật sự là Chu Hoài Hải đã đút lót cho Hồ Vi Nhạc một phần trọng lễ, Hồ Vi Nhạc nhận hối lộ liền thả người."
Hồ Vi Nhạc có quan hệ rất tốt với Chu Hoài Sơn. Chu Hoài Sơn lại là nhạc phụ tương lai của Thẩm Lệ. Hắn không tin, lôi Hồ Vi Nhạc ra, Thẩm Lệ còn có thể nhìn chằm chằm Chu Viễn không thả.
Trịnh ngự sử nói xong, liền ưỡn thẳng sống lưng.
Chu Hoài Sơn nhìn ông ta hỏi: "Được, vậy vấn đề bây giờ là, Chu Hoài Hải đã đưa cho Hồ Vi Nhạc bao nhiêu tiền?"
"Có chứng cứ chứng minh, là 1 vạn lượng bạc trắng."
"Được, vấn đề tiếp theo là, Chu Hoài Hải lấy đâu ra bạc?"
Trịnh ngự sử ưỡn thẳng sống lưng, lớn giọng đáp: "Lúc đó Chu Viễn được Đoan Khang Bá nhìn trúng, muốn hắn ở rể Đoan Khang Bá Phủ, chuyện này trên dưới kinh thành không ai không biết. Chính là lúc đó, Đoan Khang Bá cho Chu Hoài Hải một chút phí trấn an. Dù sao nuôi con trai không dễ, đã không cưới được con dâu về thì thôi, con trai lại còn đi ở rể, đối với Chu Hoài Hải mà nói cũng rất khó tiếp nhận."
"Làm sao ngươi biết Đoan Khang Bá cho Chu Hoài Hải phí trấn an?" Đáy mắt Chu Hoài Sơn lóe lên ánh sáng yếu ớt, chẳng khác nào một lão hồ ly.
Trịnh ngự sử liền nói: "Lời này là ta nghe Đoan Khang Bá đề cập qua."
"Theo lý thuyết, ngươi và Đoan Khang Bá có quan hệ không tệ nhỉ? Ta nghe Thẩm Lệ nói, Đoan Khang Bá chính là tùy tùng đáng tin cậy của Trấn Quốc Công, vậy thì tính ra, ngươi cũng thuộc phe phái của Trấn Quốc Công?"
Trịnh ngự sử trực tiếp bị lời này của Chu Hoài Sơn làm cho kinh hãi đến ngây người. Loại chuyện chia bè chia phái này, luôn luôn tồn tại, nhưng cho tới bây giờ không có ai dám đề cập công khai, lại còn nói ngay trước bệ hạ như vậy!
Cái tên Chu Hoài Sơn này.. Là đầu óc có bệnh sao? Sao loại lời này, hắn lại có thể bình thản mà nói dõng dạc như vậy!
Chu Hoài Sơn liếc nhìn Trịnh ngự sử. Hắc! Ta cứ không lúng túng đấy! Ta chỉ là một anh nông dân bình thường không có gì hiếm lạ, ta cái gì cũng không hiểu nha.
Hoàng thượng nhìn Chu Hoài Sơn lại nhìn Trịnh ngự sử, cảm giác hôm nay có thể chắc thắng. Thật là chờ mong mà.
Chu Thanh.. Hình như ta phát hiện trong lời nói của Trịnh ngự sử, có điểm thiếu sót nha.
Chu Hoài Sơn nói xong, Chu Thanh ngẫm nghĩ một lúc, liền yếu ớt lên tiếng: "Bệ hạ, dân nữ có thể hỏi Trịnh ngự sử một chuyện được không ạ?"
Hoàng thượng gật đầu.
Chu Thanh liền hỏi: "Ngự Sử đại nhân nói, ngài có chứng cứ chứng minh Hồ Vi Nhạc thu của Chu Hoài Hải một vạn lượng bạc, chứng cớ này, Ngự Sử đại nhận được khi nào?"
"Hôm nay bản quan nhận được. Vừa nghe xong, ta liền lập tức tiến cung cầu tình bệ hạ hạ lệnh ngừng diễu hành."
Chu Thanh gật gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy Ngự Sử đại nhân có thể nói một chút, chứng cớ này có được từ đâu không? Có đáng tin không?"
Trịnh ngự sử liền quay sang hoàng thượng: "Trước đây bệ hạ muốn phục dùng Hồ Vi Nhạc, thần cùng với mấy vị Ngự Sử khác liền từng nhất trí phản đối. Nhân phẩm của Hồ Vi Nhạc rất đáng lo, không xứng nắm giữ chức quan cao như thế. Lời này, lúc đó thần đã nói qua, bây giờ vẫn luôn cho là như vậy. Cho nên, lúc đó thần liền bắt đầu âm thầm điều tra Hồ Vi Nhạc, không ngờ, vậy mà để cho thần phát hiện ra chuyện này. Thân là tri phủ, hắn công nhiên nhận hối lộ, thả Chu Hoài Hải hãm hại học sinh làm loạn trường thi ra ngoài, điều này thực là trọng tội. Bây giờ Quốc Tử giám diễu hành thị uy, lại có Hồ Vi Nhạc tham dự. Thần cho rằng, vì Hồ Vi Nhạc sợ chuyện ngày đó bị tra ra, mới không kịp chờ đợi mà muốn ra tay diệt trừ Chu Viễn nhằm đảm bảo an toàn cho hắn."
Trịnh ngự sử nói xong, hoàng thượng lập tức dùng ánh mắt vô cùng mong đợi nhìn về phía Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn.
Chu Thanh hé miệng nở nụ cười, nói: "Cho nên, Ngự Sử đại nhân có thể nói một chút, lúc đó Chu Hoài Hải bị giam trong lao, là ai tặng lễ cho Hồ Vi Nhạc không?"
Trịnh ngự sử lập tức buột miệng đáp: "Đương nhiên là phụ thân của Chu Hoài Hải, Chu Bỉnh Đức!"
Đương nhiên là Chu Bỉnh Đức? Loại chuyện tặng lễ này, nhất định phải là nam nhân đứng ra. Chi nhà hắn, cũng chỉ còn lại Chu Bỉnh Đức là một nam nhân mà thôi. Trịnh ngự sử không hề nghĩ ngợi nhiều.
Chu Hoài Sơn lập tức bật cười, lên tiếng: "Xem ra, Ngự Sử đại nhân của chúng ta cũng chả có gì đặc biệt, muốn vu hãm người khác cũng không chịu điều tra cho tinh tường. Quan viên như ngươi mà lại không thâm nhập vào cơ tầng, là rất dễ dàng lật thuyền trong mương nha! Nói thật cho ngươi biết, lúc Chu Hoài Hải bị bắt vào trong lao, Chu Bỉnh Đức còn đang ở cửa nha môn một khóc hai nháo ba thắt cổ kia kìa! Ông ấy nào có thời gian đi tặng lễ."
Trịnh ngự sử..
Chu Hoài Sơn nhìn Trịnh ngự sử trong lúc nhất thời câm nín không thể thốt nên lời, cười hắc hắc nói tiếp: "Nếu không thì, hiện tại ngươi lại biên một lý do khác xem nào? Chuyện này khi đó xảy ra ở thôn Khánh Dương Thôn, người khắp thôn đều biết. Ta cũng không lo không có người làm chứng."
Nói xong, Chu Hoài Sơn lật mắt liếc Trịnh ngự sử.
Trịnh ngự sử..
Ngẩng đầu liền đón nhận cái nhìn của hoàng thượng, sau lưng ông ta lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chu Thanh cười tủm tỉm lại nói: "Xem ra, chuyện tặng lễ, cũng không phải chắc chắn như Trịnh ngự sử nói. Vậy thì Ngự Sử đại nhân có thể nói một chút xem, Đoan Khang Bá đưa cho Chu Hoài Hải phí trấn an lúc nào được không?"
Để tránh tiếp tục phạm sai lầm, lần này, Trịnh ngự sử thận trọng hơn rất nhiều, đáp: "Lúc nào cho thì ta không biết, ta chỉ biết là Đoan Khang Bá cho."
Chu Thanh quay đầu hành lễ với Hoàng Thượng.
"Bệ hạ, chuyện này quan hệ đến danh dự của Hồ đại nhân, Hồ đại nhân lại có cảm tình rất sâu với gia phụ, ngài ấy đã từng dạy học ở Hoài Sơn thư viện, danh dự của ngài ấy càng có quan hệ chặt chẽ với Hoài Sơn thư viện. Dân nữ khẩn cầu bệ hạ có thể tra rõ chuyện này."
Hoàng thượng lập tức quay đầu phân phó nội thị tổng quản: "Ngươi mang theo Đại Lý Tự khanh đến Đoan Khang Bá Phủ, chuyện này, phải hỏi Đoan Khang Bá cho rõ ràng."
Trong đầu Trịnh ngự sử lập tức liền nổ ầm một tiếng. Hắn nói những thứ này, đều là do thế tử Trấn Quốc Công Phủ dặn dò trước khi đến. Đoan Khang Bá còn đang bị bệnh liệt giường kìa! Chiều hôm qua vừa mới tỉnh lại. Bọn họ còn chưa kịp thông khí đâu. Cái này..
Nhưng bây giờ hắn có thể ngăn hoàng thượng lại được không?
Hoảng sợ lan tràn từ lòng bàn chân xông lên thẳng đến đỉnh đầu, trong lúc nhất thời, Trịnh ngự sử có chút đầu váng mắt hoa, đứng không vững.
Chu Hoài Sơn chẳng biết đã đứng bên cạnh Trịnh ngự sử từ bao giờ, dùng cùi chỏ huých vào eo Trịnh ngự sử, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta thấy bộ dáng này của ngươi, là có chút e sợ nhỉ."
Trịnh ngự sử..
"Bây giờ ngươi chỉ là chột dạ, chờ một lát nữa liền bị người vạch trần, không bằng lúc này liền thành thật đi thôi."
Trịnh ngự sử..
"Chẳng lẽ ngươi trông cậy vào thế tử Trấn Quốc Công Phủ có thể cứu ngươi? Ta cảm thấy khả năng này không lớn, lần này, ngươi là người đầu tiên bị phái ra, theo ta phân tích, trong mắt hắn, ngươi chính là một tên đầy tớ. Đầy tớ gặp nạn, chủ tử phía sau màn chỉ huy liền sẽ từ bỏ mà không đau lòng chút nào. Dù sao bị coi là con tốt thí bị phái ra đầu tiên, có thể thấy hắn không hề xem trọng ngươi. Ngự Sử cũng không phải chỉ có một mình ngươi, ngươi cũng không phải là không thể thay thế. Chu Viễn thì ngược lại, chỉ là một tuần vệ kinh vệ doanh nho nhỏ, vậy mà có thể để cho thế tử Trấn Quốc Công Phủ đại động can qua như vậy để bảo hộ. Tại sao Chu Viễn lại trọng yếu như vậy chứ?"
p/s: Thảm nhất là những kẻ không biết tự lượng sức đi chọc vào cả hai cha con nhà Chu Hoài Sơn! Nào đã có ai thắng được một trong hai, chứ đừng nói là hai cha con nhà nọ song kiếm hợp bích?