Quốc Tử giám tan học thật chẳng khác nào đàn chim sổ lồng.
Chu Hoài Sơn hưng phấn đi ở đằng trước, bên cạnh hắn là Vương Cẩn, hai người vẫn là bộ dáng huynh đệ kề vai sát cánh như lúc đi vào.
Nhìn thấy Chu Hoài Sơn buổi đầu đến học đường giao đã kết giao được bằng hữu, Chu Thanh lộ ra nụ cười của bà mẹ già từ ái. Có bằng hữu tốt rồi, vậy thì sẽ nguyện ý đi học a..
Từ xa Chu Hoài Sơn đã nhìn thấy Chu Thanh, hắn quay sang nói mấy lời từ biệt với Vương Cẩn, nghe xong, Vương Cẩn cực kì kích động vẫy vẫy tay với Chu Thanh xem như chào hỏi.
Chu Hoài Sơn dẫn theo Lý Nhị sải bước đi thẳng về phía Chu Thanh. Vừa lên ngựa xe, Chu Hoài Sơn đã mặt mày hớn hở kể lại cho Chu Thanh nghe những chuyện diễn ra ở học đường hôm nay.
Chu Thanh càng nghe càng vui vẻ, nói: "Vậy thì, cha, ngày mai đến trường, chúng ta phải dậy sớm thôi."
Kết quả, Chu Hoài Sơn vung tay lên, dứt khoát hô: "Ngày mai ta không đến trường!"
Chu Thanh suýt chút nữa bị hắn làm cho nghẹn chết.
"Cha ở học đường vui vẻ như vậy, vì sao ngày mai lại không đi học nữa?"
Chu Hoài Sơn trợn mắt trừng con gái, tiếp đó đắc ý đáp: "Ngày mai không chỉ ta không đọc sách, mà tất cả học trò đều không đọc sách kìa."
"Vậy mọi người đi đâu?"
"Ngày mai chúng ta phải đi biểu tình thị uy."
Chu Thanh.. Nghẹn họng trân trối nhìn cha già của mình.
Chu Hoài Sơn liền nháy mắt nói: "Khuê nữ, ta luôn biết con chính là áo bông nhỏ tri kỷ của cha mà, hành động vĩ đại của con hôm nay, cha đều đã nghe nói cả rồi!"
Chu Thanh nhất thời ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Chu Hoài Sơn dùng khuỷu tay đẩy đẩy nàng, nói tiếp: "Lại còn giả vờ! Ta đều biết cả rồi, hôm nay con đứng giữa phủ nha Kinh Triệu Duẫn lôi ra chuyện cũ còn gì! Hì hì! Con lôi ra món nợ cũ của Chu Viễn, liền chọc giận khắp trên dưới Quốc Tử giám, tiên sinh của chúng ta đều vô cùng tức giận. Vì để chứng minh, liền quyết định ngày mai sẽ cử hành biểu tình thị uy. Cha của con, ngày đó xem như là người bị hại, cả ngày hôm nay đều là tiêu điểm được vạn chúng chú mục đấy."
Chu Thanh hồ nghi nhìn Chu Hoài Sơn hỏi: "Là cha xúi giục người ta đúng không?"
Chu Hoài Sơn lập tức cười hắc hắc, đáp: "Chậc chậc, không hổ là khuê nữ của ta, hai ta chính là tâm linh tương thông mà, có điều, con cũng đừng có hiểu lầm, sở dĩ ta kích động bọn họ biểu tình thị uy, tuyệt đối không phải vì trốn tránh việc đọc sách, mà là vì muốn đòi công đạo cho học trò khắp thiên hạ! Lại nói, con làm khuê nữ mà đã làm đến bước này, ta đây làm cha chẳng lẽ lại ngồi yên chịu thua kém."
Bộ dáng kia, chính nghĩa lăng nhiên, thẳng thắn đến mức Chu Thanh thiếu chút nữa thì đã tin rồi.
"Cho nên, sở dĩ các tiên sinh Quốc Tử giám đồng ý biểu tình thị uy, cũng là do cha xúi giục? Tế Tửu đại nhân cũng đồng ý sao?"
Chu Hoài Sơn hừ lạnh một tiếng, đáp: "Ta nào có bản sự kia, dĩ nhiên không phải ta, là Hồ Vi Nhạc."
"Hồ Vi Nhạc?"
Chu Hoài Sơn cười ha hả nói: "Hôm nay, tin tức bên ngoài vừa được truyền vào, Hồ Vi Nhạc đã tới rồi, không biết hắn đã nói cái gì với đám lão già cổ hủ kia, thì thầm to nhỏ suốt nửa canh giờ, sau khi Hồ Vi Nhạc đi, các tiên sinh liền thông báo, ngày mai cử hành biểu tình."
Chu Thanh.. Cho nên, ngày mai là biểu tình công khai?
Hai người một đường nói chuyện, xe ngựa đã tiến thẳng về hẻm Hạnh Hoa. Lúc họ trở về, Thẩm Lệ không có mặt ở nhà. Ảnh vệ bận rộn, từ khi Chu Thanh tới kinh đô, mặc dù ở cùng một nhà với Thẩm Lệ, nhưng cơ hội gặp mặt quả thực không nhiều.
Hai người ăn xong cơm tối, mới gác lại bát đũa, Chu Hoài Sơn đã giơ tay đẩy Chu Thanh ra ngoài.
"Hôm nay cũng không còn sớm nữa, con nhanh chóng trở về phòng đi thôi, ta muốn ngủ rồi."
Trong miệng Chu Thanh vẫn còn đang nhai dở một miếng thịt, chưa kịp nuốt xuống, hỏi: "Đã muốn đi ngủ rồi sao?"
Chu Hoài Sơn bày ra vẻ mặt nghĩa chính ngôn từ, đáp: "Đương nhiên, ta phải sớm nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai mới có thể lấy ra trạng thái chiến đấu tốt nhất. Ngày mai ta còn phải đi diễu hành thị uy đấy!"
Bộ dáng háo hức chờ mong hệt như ngày mai hắn được ngồi lên ngai vàng vậy.
Chu Thanh..
"Đi khảo thí con cũng chưa từng thấy cha tích cực như vậy bao giờ đâu!"
Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt đáp: "Có thể giống nhau sao? Ta đây là vì tất cả những người đọc sách trong thiên hạ mà ngủ sớm! Ta có ngủ sớm, đến mai, trạng thái mới có thể càng tốt hơn, như vậy, người đọc sách khắp thiên hạ mới được lợi!"
Chu Thanh.. Nuốt miếng thịt trong miệng xuống, nói: "Được, vậy cha mau đi ngủ đi, ta không chậm trễ cha vì người đọc sách trong thiên hạ mà quật khởi nữa."
Chu Hoài Sơn cười hì hì đẩy Chu Thanh rời đi, sau đó nhanh chóng quay về phòng đóng sầm cửa lại, nói: "Khuê nữ ngày mai không cần gọi ta rời giường, buổi trưa chúng ta mới tụ tập cơ."
Chu Thanh.. Buổi trưa mới tụ tập mà bây giờ cha đã đi ngủ?
Quay đầu liếc nhìn cánh cửa bị Chu Hoài Sơn đóng chặt, Chu Thanh nặng nề thở dài quay về phòng mình. Nàng luôn cảm thấy, từ khi tới kinh thành, cha nàng quả thật là như cá gặp nước.
Mới đi chưa được hai bước, đã nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng kêu gào của Chu Hoài Sơn.
"Ngày mai lão tử không học sách, lão tử muốn lười như thế nào liền lười như thế ấy!"
Chu Thanh lập tức có một loại cảm giác bị người lừa gạt.
Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh tỉnh lại trong tiếng la hét như quỷ khóc sói gào của Chu Hoài Sơn. Bên ngoài đã trời sáng choang, Chu Hoài Sơn đập cửa phòng nàng đùng đùng, vừa đập vừa kêu gào.
"Khuê nữ, mau thức dậy, đã xảy ra chuyện rồi! Khuê nữ, đừng ngủ nữa, xảy ra chuyện lớn rồi!.."
Chu Thanh mơ màng nghe thế tiếng kêu gào, bị dọa đến giật thót mình bật dậy khỏi giường, vội vã mắc áo ngoài, xỏ giày ra mở cửa.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy cha?"
Chu Hoài Sơn ghé sát trên ván cửa, Chu Thanh đột ngột mở cửa ra, nếu không phải là kịp thời đỡ lấy khung cửa thì hắn đã ngã sấp xuống đất rồi. Vậy mà lúc này, Chu Hoài Sơn căn bản không có tâm tư để bận tâm chuyện này.
"Khuê nữ! Đại phòng cùng hai ông bà Chu gia, chết rồi!" Chu Hoài Sơn thất thanh gào lên.
Chu Thanh vừa nghe, trong lúc nhất thời có chút không kịp phản ứng, ngây người tại chỗ.
Sửng sốt một lúc, trái tim chợt như thắt lại, nàng trừng to mắt nhìn Chu Hoài Sơn.
"Cha, người nói gì?"
Chu Hoài Sơn hít sâu một hơi, tức giận đáp: "Vợ chồng Chu Bỉnh Đức, và hai vợ chồng đại phòng đều chết rồi! Chết lúc nửa đêm hôm qua!"
"Chết? Thật hay giả? Cha nghe ai nói?"
"Hôm nay, sáng sớm Chu Viễn đã đến Kinh Triệu Duẫn báo án, bây giờ đã huyên náo khắp cả kinh thành, người bên ngoài đều biết cả rồi."
Chu Thanh giật mình ở nơi đó, trong lúc nhất thời trong lòng có chút khó mà chấp nhận được. Mặc dù hai ông bà Chu cùng đại phòng đối bọn họ chẳng khác nào kẻ thù, mặc dù nàng là xuyên không tới, không có bao nhiêu cảm tình với họ. Nhưng đột nhiên nghe được tin tức này, trong lòng lại vô cùng bức bối khó chịu.
"Chết như thế nào?"
"Nghe nói là trúng độc, bây giờ Kinh Triệu Duẫn còn đang điều tra."
Nói rồi, Chu Hoài Sơn giữ chặt lấy cánh tay Chu Thanh, vẻ mặt đưa đám nói: "Khuê nữ, con nói xem, bọn họ chết rồi, vậy buổi diễu hành của chúng ta hôm nay, còn có thể tiến hành nữa không?"
Chu Hoài Sơn dẩu miệng đáp: "Dù sao ta và bọn họ cũng không có bao nhiêu cảm tình, ta mà nói bọn họ chết ta rất thương tâm, con cũng không tin, hơn nữa, cơ thể của ta, hình như cũng không có phản ứng tự nhiên nào của nguyên chủ cả."
Nói rồi, Chu Hoài Sơn xua xua tay, lại nói: "Con nói đi, ta còn có thể đi diễu hành được không? Ta đã chuẩn bị cả đêm rồi."
Chu Thanh..
Ngủ đến chảy cả nước miếng một đêm cũng gọi là chuẩn bị sao?