Rõ ràng đã khóa người lại trên đất mộng, kinh thư nhật nguyệt, phấn đại xuân thu. Người nhưng lại bay qua quan lĩnh, đuổi kịp tháng năm chưa muộn, đến trước mặt tôi.”
Sau khi Vô phương giới mở ra, Thái Uyên lập tức đi vào.
Hắn không hề quay đầu lại.
Bởi người quý trọng nhất trên đời cũng là niềm hạnh phúc lớn nhất của hắn đang ở phía trước rồi.
Xung quanh dường có dường không tiếng nước chảy tí tách.
Phượng Âm nghiêng người dựa vào tay vịn, lẳng lặng nghe Vô Phương nói chuyện.
Vô Phương chính là chúa tể Vô phương giới, là người sống duy nhất. Hắn là thần của Vô phương giới, hắn không già không chết, hơn nữa cũng không thể ra khỏi đây nên chỉ mình hắn ở trong này thật quá dài quá tịch mịch.
Vô Phương nói, trước kia cũng có thần tiên đi vào, lần nào họ đến hắn cũng muốn giữ họ lại, nhưng chẳng được bao lâu họ lại cầu xin hắn hãy giết họ đi.
“Rất quạnh quẽ!” Vô Phương cười buồn bã, nhìn không gian tứ bề tối kịt mà thản nhiên nói, “còn chán nữa, chán đến muốn điên.” Hắn ngước mắt nhìn nàng, nét mặt có chút trào phúng, “ngươi nghĩ ngươi có thể trụ được bao lâu mới điên?”
“Không biết.” Phượng Âm thở dài, “ta thấy ta cũng sắp phát điên rồi,” nàng nhìn sang Vô Phương, “Vô phương giới được tạo thành thế nào? Do Sáng Thế Thần tạo nên ư?”
“Ta cũng không biết,” Vô Phương cười, “một ngày nọ khi ta tỉnh lại đã ở trong Vô phương. Đó là rất nhiều năm về trước, trong thiên địa chỉ có thần tộc, Sáng Thế Thần thậm chí còn chưa tạo ra con người. Ta hình như là con của Ngài thì phải?” Vô Phương hồi tưởng lại, mơ hồ nói, “Ta cũng không nhớ rõ, ta chỉ loáng thoáng nhớ được, Sáng Thế Thần có nói với ta, Ngài có một hài tử, cả đời hắn lưng đeo nhiều tội nghiệt. Hắn đã phá hủy rất nhiều, oan hồn không có chỗ để đi, nên Ngài phái ta tới bảo vệ chúng. Một ngày chúng còn đó, ta vẫn còn phải ở lại Vô phương.
“Thấy không?” Vô Phương chỉ vào màn đêm xung quanh, “ở nơi đó trước kia cũng có ánh sáng. Hắn đã hủy diệt quá nhiều nên ngày qua ngày, những thứ hắc ám bị trói buộc tại đó, cả ánh sáng cũng bị chặn lại.”
“Nếu không có mấy thứ này chúng ta có thể ra ngoài?” Nghe đến đó, Phượng Âm vui sướиɠ.
Vô Phương cười khẩy, nét mỉa mai hiện rõ trên mặt: “Biết ta vì sao lại ở đây không? Vì ta là thuần thiện duy nhất trên đời. Ta có thể ở trong này mà không bị những oán niệm mê muội. Ngay cả ta thuần thiện còn không cách nào tinh lọc được, ngươi muốn chúng biến mất, nói dễ hơn làm.”
“Đương nhiên, cũng không phải không thể.” Vô Phương nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ, “Sáng Thế Thần có tạo ra một con đường, thấy không?” Hắn chỉ tay về phía những bậc thang nối tiếp, tiếp tục nói, “Con đường này chỉ được dùng để chuộc tội. Nếu có một ngày ‘hắn’ bước vào đây, chỉ cần ‘hắn’ quỳ đi hết con đường này, những oan hồn đó sẽ được tinh lọc.
Sáng Thế Thần chỉ có hai người con, một là Phụ thần Sáng tạo, người còn lại là Thái Uyên Hủy diệt.
Lưng đeo nhiều tội nghiệt.
Ngoài hắn ra còn ai nữa?
Phượng Âm sững sờ, quả nhiên nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của Vô Phương: “Là Thái Uyên đó!”
“Ngươi vừa nói, nếu hắn không đến thì sao nhỉ?” Phượng Âm giọng nói khô khốc, không dám tin.
Nhiều năm qua, Thái Uyên tạo sát nghiệt vô số. Mười loại tội ác, đủ loại thảm án đều xuất phát từ tay hắn. Nhưng hắn lại không có địch thủ, dù là năm đó tất cả phụ thần hợp lại bức hắn tan hồn nát phách, hắn vẫn có thể sống lại. Ai cũng nghĩ, thiên đa͙σ bất công, tất cả vận khí trên đời đều rơi xuống cho hắn. Tuy nhiên thiên đa͙σ luân hồi luôn công bình. Hắn tạo nhiều sát nghiệt, tất cả đều đang lặng lẽ ở đây chờ đợi để cắn xé hắn.
Vô Phương không biết cảm xúc đang sôi trào của Phượng Âm, đang định trả lời lại đột nhiên sáng mắt, quay đầu kích động hỏi Phượng Âm: “Ngươi không phải là biết hắn đấy chứ?”
Phượng Âm không kiêng dè gật đầu. Vô Phương thoắt cái trở tay chế trụ Phượng Âm, đặt nàng xuống ghế, sau đó đứng thẳng lưng kích động thì thào: “Ta đã nghĩ cả đời hắn cũng sẽ không đến…Thật không ngờ, không thể ngờ được hắn lại thật sự đến đây.”
Vô Phương vừa mới dứt lời đã nghe thấy tiếng bước chân vọng lại.
Cả Vô phương giới đều im bặt lắng nghe, tiếng chân từ xa đến gần, sau đó, một nam tử mình bận tử sam áo trắng, tay cầm trường kiếm chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.
Tất cả đều nín thở, toàn bộ Vô phương giới đều trở nên trang nghiêm lạ kỳ. Thế nhưng hắn vẫn chưa phát giác ra. Ngẩng đầu, nhướn mày, sau đó nhìn về phía Phượng Âm đang ngay ngắn ngồi trên kim tọa, hắn khẽ nở một nụ cười hết sức hào hoa.
Vừa dứt lời lập tức xung quanh ầm ầm tiếng thét. Vô phương giới này vốn dĩ do những thứ hắc ám tạo thành, tiếng la hét chói lói lao về phía Thái Uyên. Thái Uyên nhíu mày, cảm giác được địch ý nửa quen nửa lạ nên hắn bất giác bày kết giới. Đôi bên giằng co chốc lát, cuối cùng giọng nói thiếu niên vang lên đánh gãy cục diện bế tắc.
“Khụ khụ, im lặng nào!” Giọng thiếu niên không lớn nhưng lại hàm ý trấn an khiến những âm thanh chói tai cũng dần lặng xuống rồi bặt hẳn.
Thái Uyên quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói. Nơi đó có một thiếu niên đang ngồi chiễm chệ trên một chiếc ghế lơ lửng giữa không trung, sắc mặt mặc dù cật lực duy trì sự bình tĩnh nhưng đôi mắt khi nhìn Thái Uyên lại hết sức nhiệt tình hưng phấn.
“Thái Uyên, đúng không?” Thiếu niên mở miệng, tuy là câu hỏi nhưng lại mang ngữ khí khẳng định rõ ràng.
Nghe đến đó Thái Uyên nở nụ cười rõ là bất cần: “Trước khi đến ta cũng chưa nghĩ tới sẽ cứu thế nào, ta chỉ nghĩ sẽ chết thế nào thôi.” Dứt lời hắn ngửa đầu nhìn về phía nữ tử đang ngồi trên tòa cao, ánh mắt nhu tình, “Ta chỉ muốn cùng chết với nàng, thế thôi.”
“Vậy giờ ngươi có muốn cứu nàng không?”Vô Phương gãi đầu, không ngờ đối phương lại chỉ nghĩ được có vậy, “Ngươi muốn chết nhưng Phượng Âm không muốn chết, cho nên ngươi phải tôn trọng ý kiến của người khác chứ?”
Thái Uyên nghe xong thì bật cười, hắn ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên tòa cao mà cười dịu dàng: “Đương nhiên. Nếu có thể cứu nàng, muốn ta chết cũng được.”
“Vậy đến đây mau!” Vô Phương kích động vồ vập, “Con đường này chờ ngươi quỳ gối đi hết đã phải đợi không biết bao nhiêu năm rồi, Thái Uyên.” Thiếu niên hưng phấn đến nói năng lộn xộn, chỉ vào những bậc thang dẫn đến chỗ Phượng Âm, “Đây là con đường Sáng Thế Thần lưu lại cho ngươi để chuộc tội, ngươi vừa quỳ vừa đi, sám hối ăn năn, chỉ cần ngươi đi đến cuối, tất cả chúng ta đều có thể ra ngoài.”
Con đường Sáng Thế Thần lưu lại cho hắn…
Nhìn thấy những bậc thang, Thái Uyên lại cười.
Hắn vẫn luôn là hài tử bị phụ thân chối bỏ, từ khi hắn sinh ra, hắn chỉ biết hắn không giống với ca ca – Thần Sáng tạo, được thế nhân kính ngưỡng gọi là phụ thần. Hắn đã định trước sẽ lưng đeo oan nghiệt, đến cuối cùng lại sẽ bị oan nghiệt phản phệ.
Đây là số mệnh, và số mệnh này lại do chính phụ thân hắn sắp đặt.
Nếu con đường này thật sự được để dành cho hắn từ nhiều năm trước, có lẽ hắn thà chết cũng không bước lên. Hắn đã phải đi theo những thứ Người sắp đặt quá nhiều, bây giờ không muốn lặp lại nữa. Thế nhưng trong giờ phút này, cuối con đường là nơi có nàng, vậy thì dù có gian nguy cỡ nào hắn cũng cam nguyện vì nàng bước đi.
Cho nên, hắn đến bậc thang, vén áo quỳ xuống.
Vong hồn nghiệt trái trong nháy mắt hắn vừa quỳ xuống đã lập tức dâng lên.
Đó là cảnh tượng cực kỳ đáng sợ, vô số oan hồn ập về phía hắn, đen kịt nghìn nghịt nhấn chìm lấy hắn. Phượng Âm sững sờ nhìn hắn lúc này đã hoàn toàn bị che phủ không còn thấy được nữa. Nhưng lại vẫn nghe được giọng nói của hắn, thấy được chuyển động của hắn.
Hắn vừa quỳ vừa lê bước về phía trước, mỗi bước đi đều để lại vết máu. Trên bậc thang là từng tấc dao sắc bén, mỗi lần hắn quỳ xuống lại như xé da xé thịt. Tuy vậy hắn vẫn như không có cảm giác, từng bước dập đầu, lê thân về phía trước.
Hắn chưa từng cảm thấy mình lại may mắn dường này, vì thế càng thành tâm thành kính.
“Cả đời Thái Uyên tội nghiệt vô số.” Hắn quỳ xuống, dập đầu, để mặc hồn phách cắn nuốt máu thịt, nụ cười vẫn treo trên mặt, tiến dần từng bước, “nhưng cả gan cầu xin trời cao ban ơn, để người ta yêu một đời bình an.”
Hắn vừa dập đầu vừa lê thân.
Bậc thang kéo dài vô hạn, mỗi bậc là một bản ghi chép nghiệt trái cả đời của hắn. Hắn đi được một nửa thì lảo đảo muốn ngã nhưng vẫn kiên trì đi tiếp.
“Xin lỗi…
“Xin lỗi…
“Rất xin lỗi…”
Hắn vừa nói vừa đau đớn bởi da thịt rách toang. Thậm chí đã trở nên hỗn độn nhưng lòng hắn vẫn bình lặng, trong đầu lặp đi lặp lại cảnh tượng năm đó.
Hắn như thấy được bên cạnh Thiếu hoàng cung, một Hỏa phượng rực rỡ, một Nguyên quân ngạo mạn;
Hắn như thấy được nàng ở trong lòng hắn, dần hóa thành mỹ nhân;
Hắn như thấy được hết lần này đến lần khác nàng ở nhà chờ hắn trở về;
Hắn như thấy được, Hồng Hoang ngàn dặm cát bụi mịt mù, hắn chuẩn bị cho nàng một lễ vật trường tồn. Hắn ôm lấy nữ tử đứng ở đó, đáy mắt long lanh nước đang ngửa đầu nhìn hắn, kiên định nói: “Cùng chàng bên chàng, mãi mãi không rời.”
Hắn nghĩ, hắn nhất định phải đi tiếp.
Con đường này hắn dù có chết, cũng muốn chết bên cạnh nàng.
Dù muôn vàn đau khổ, bất chấp mọi khó khăn, hắn cũng phải đi tiếp.
Bởi nàng đang ở đó, nàng đang chờ đợi hắn.
Không biết đã đi bao lâu, trên những bậc thang đã qua bê bết vết máu. Vô phương giới dần sáng hơn, những bậc thang hắn còn phải quỳ không nhiều nữa, bóng tối bủa vây hắn đã giảm đi nhưng khắp người hắn như chỉ còn lại bộ khung đẫm máu. Bộ khung cũng sắp không duy trì được tư thế quỳ nữa. Mỗi bước hắn đi càng trở nên gian nan khó nhọc. Nhưng không biết có phải chấp niệm hắn quá nặng, hắn vẫn cố chống chọi, dùng cả tay cả chân lết về phía nàng.
Sau cùng, hắn đã đứng được bên cạnh nàng.
Thời gian như ngừng chảy, thế gian như ngừng trôi. Con người tuấn mỹ vô ngần trước mắt này chỉ còn lại bộ xương ướt máu nhưng vẫn cố chấp ngước nhìn nàng.
Hình dáng đáng sợ vậy mà lại làm lòng nàng ấm áp, đau thương.
Nàng rơi lệ, hắn lại nhếch môi cười.
Rồi hắn vươn tay nắm lấy mép váy nàng, phủ phục trên đất, khàn khàn nói: “Nguyện dùng cả đời ta đổi cho nàng một kiếp bình an.”
Dứt lời bóng tối trên người hắn dần tiêu tán dưới sự gột rửa của nắng trời.
Vô phương giới ầm ầm rung chuyển, Vô Phương nghiêng đầu, mắt ngập đầy niềm sung sướиɠ. Phượng Âm không thể nhúc nhích, nàng chỉ có thể ngồi im trên đó nhìn người đang chật vật nắm chặt váy mình mà rơi lệ.
Không nói thêm gì nữa, cũng không đau thương nữa,
Vô phương giới tan biến, Phượng Âm lại có thể cử động, nàng nhào về phía hắn, ôm hắn thật chặt.
Máu trên người hắn dính lên người nàng, hai người cùng từ không trung rơi xuống.
Thái Uyên mỉm cười, dù khuôn mặt chỉ còn khung xương nhưng nét cười vẫn nhu hòa: “Nếu chúng ta phải chết, nàng có sợ không?”
“Thiếp không sợ chết cùng chàng.” Phượng Âm ôm chặt lấy hắn, nức nở nói, “thiếp chỉ sợ phải sống một mình.”