14 tháng 7 hàng năm, U Minh Ti chủ sẽ tế Âm dương phiên để mở ra thông đa͙σ hai giới âm dương, thả chúng quỷ trong U Minh phủ ra, được quỷ soa dẫn đường đến nhân gian và sau một đêm sẽ trở về.
Đó là nghi thức vô cùng long trọng của U Minh phủ, từ khi U Minh phủ mở ra đến nay, ngay cả khi Quân Hoàng Ti chủ ra đi cũng chưa từng gián đoạn.
Diệp Tiếu bị tập kích, người biết cách sử dụng Âm dương phiên trên đời này chỉ có Phượng Âm – người bạn tri kỷ của Diệp Tiếu, Liễu Thư tới cửa tìm nàng cũng không dám quở trách nặng lời.
Phượng Âm nghe tin bỗng thấy choáng voáng, một lúc sau mới bình tĩnh lại. Lần nữa lên tiếng đã mang theo sát ý: “Cái gì mà sinh tử khó lường? Bách Lý Quân Hoa chết rồi hả? Nếu chưa chết thì sao Diệp Tiếu lại có thể sinh tử khó lường được?”
“Bách Lý… Bách Lý Đảo chủ đi Tây phương nghe giảng, Ti chủ mới tự ý trở về U Minh phủ. Bách Lý Đảo chủ đến U Minh phủ tìm người mới thấy… mới thấy…”
“Vậy nàng ấy hiện giờ ra sao?” Phượng Âm ngắt lời Liễu Thư đang hốt hoảng lắp bắp, hỏi ngắn gọn. Liễu Thư cũng trở về dáng vẻ trầm ổn thường ngày, khom người nói: “Ti chủ thân trúng kịch độc, lại bị trọng thương, Đảo chủ đã đưa Ti chủ về bế quan chữa thương . Hiện giờ Bồng Lai đảo và U Minh phủ đều phó thác cho ngài.”
“Bảo hắn yên tâm.” Phượng Âm cụp mắt, “ta sẽ trông nom.”
Nói xong, hai người thương lượng một chút biện pháp trấn an U Minh phủ, định sẽ tuyên bố ra ngoài Diệp Tiếu bế quan, từ đây sẽ do nàng thay mặt Ti chủ để tránh sinh loạn. Chờ xong xuôi, khi Phượng Âm tiễn Liễu Thư ra về trời đã sẩm tối. Dạ Tịch mượn nhà bếp của Thiếu hoàng cung làm cơm rồi đến chính điện kêu Phượng Âm ăn cơm.
Lúc ấy nàng đang ngồi trên bậc thang, dựa vào chân ỷ tọa, hai tay nắm tóc như chiều đang suy nghĩ. Dạ Tịch tới gần, ngồi xuống cạnh nàng: “Nàng đang làm gì vậy?”
“Tiếu Tiếu đã xảy ra chuyện.” Nàng thở dài thườn thượt, “Ta phải thay nàng chấp chưởng U Minh phủ. Cái khác không nói, nhưng 14 tháng 7 này là lễ Bách quỷ dạ.”
“Ừ, thì sao?” Dạ Tịch nói xong, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng không rõ, vẻ đang tính toán gì đó.
“Ta sợ ta không làm được.” Phượng Âm ngẩng đầu lên, cau mày nói, “Chàng có biết, vì cứu Thanh Hòa ta đã tiêu phí rất nhiều linh lực. Ta… ta không dám nói cho Liễu Thư nghe, ta sợ ta không điều khiển được Âm dương phiên.”
“Nàng nói chuyện này với ta là muốn ta làm gì?” Dạ Tịch gật đầu, nửa cười nửa không, “muốn ta giúp nàng?”
“À, ý là…” Phượng Âm ngượng ngùng. Dạ Tịch nhìn nàng, vô thức muốn nói vài lời ngon tiếng ngọt nhưng đến miệng, lại nhất thời ngây ngẩn.
Hắn đột nhiên không dám nói ra.
Hắn đột nhiên cảm thấy ghê tởm, cảm thấy bản thân thật ghê tởm. Hắn từng nói Phượng Âm chỉ ỷ vào hắn thích nàng, nhưng hiện giờ, hắn cũng có khác gì đâu?
Lợi dụng tình cảm của người khác, hưởng thụ sự dâng tặng của người khác, rồi thấy đó là lẽ thường tình.
Hắn nhắm mắt lại, vươn tay ôm lấy cô nương trước mặt vào trong lòng.
Nàng tồn tại một cách chân thật ấm áp thế này, ôm vào lòng thì tất cả những lo sợ đều lắng xuống.
Hắn cười khổ, nếu bây giờ lại yêu nàng lần nữa…
Thì chẳng phải, đây là lần thứ ba hắn yêu nàng rồi?!
Diệp Tiếu xảy ra chuyện, Phượng Âm đương nhiên không còn tâm tình nghĩ đến thành thân. Mỗi ngày đều đi lại ba nơi xử lý sự vụ, đôi khi bận đến đêm là bình thường.
Dạ Tịch thường xuyên đến giúp đỡ, hắn tuy rằng vẫn là Tán tiên nhưng khi giúp Phượng Âm phê tấu chương, Phượng Âm phát hiện hắn rất có tư chất lãnh đa͙σ. Những chuyện phức tạp hắn đều có thể nghĩ ra người thực hiện thích hợp, nghĩ được phương án giải quyết thích hợp.
Phượng Âm cùng hắn thảo luận vấn đề này, suy nghĩ lý giải vì sao hắn lại có năng lực lãnh đa͙σ cường đại bằng mười mấy quản gia được vậy?
Thế mà hắn chỉ cười nhạt, “ta nếu có thể lãnh đa͙σ được nàng thì còn ai là không thể lãnh đa͙σ?”
Phượng Âm: “…”
Tuy rằng thường trêu đùa nhưng khi gặp chính sự, hắn lại rất nghiêm túc.
Tấu chương có đôi khi phải phê duyệt suốt đêm, Phượng Âm đến nửa đêm là gục, đến khi nàng tỉnh dậy, thấy mình đã nằm trên giường, trên mình còn đắp chăn, cách đó không xa, bên thư án, Dạ Tịch vẫn ngồi ngay ngắn, chấp bút ghi ghi chép chép, thỉnh thoảng cau mày, cẩn thận nắn nót phê vào tấu chương.
Khi phát hiện ra nàng đã tỉnh, hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi nàng: “Tỉnh rồi? Sao không ngủ thêm một lát?”
Hai người cứ vậy bận rộn tới ngày 14 tháng 7. Sáng ngày đó, hắn ra ngoài từ sớm, đến trưa mới mang theo một hộp gỗ trở về.
Sau đó hắn dẫn nàng vào phòng, để nàng mở hộp gỗ ra.
Bên trong hộp đặt ngay ngắn một bộ hỉ phục màu đỏ, Dạ Tịch nâng niu lấy bộ y phục ra, đặt trước mặt Phượng Âm.
Ánh sáng lấp lánh chiếu lên thân người.
Cả đời này Phượng Âm chưa từng thấy y phục nào đẹp đến vậy, dù có là Thiên công tinh xảo nhất trên thiên đình cũng không làm ra được y phục đẹp nhường ấy.
Hắn đặt y phục trước mặt nàng, kéo nàng đến trước gương, khẽ nói: “Đây là thứ ta làm cho nàng.”
Nói xong, hắn cởi y kết của nàng, nhìn vào gương, từng chút từng chút cởi y phục trên người nàng: “Nàng có muốn biết, đến ngày nàng mặc hỉ phục vào thì xinh đẹp đến dường nào không?”
Hỉ phục đỏ thẫm dưới ánh mặt trời, chầm chậm được khoác lên người nàng.
Hắn từ phía sau vòng qua thắt lưng nàng, chạm vào y kết trên người nàng, sau khi cài xong cứ lẳng lặng ôm nàng, đặt cằm lên vai nàng, nhìn vào hai người trong gương mà mỉm cười: “Nàng xem, không phải rất đẹp sao?”
Hai người không ai nói chuyện nữa. Họ chỉ lặng lẽ nhìn ngắm nhau qua gương, thời gian như đang dừng lại ở giây phút này.
Đau khổ cả đời, bi thương cả đời, tựa như đã hoàn toàn viên mãn tại giờ khắc này.
Phượng Âm nghĩ, điều tốt đẹp này dù có một ngày ông trời lấy lại, nàng cũng sẽ không hối tiếc.
Bởi vì vốn không nên có lại có được, nàng thật có phúc vô cùng.
Họ cứ im lặng ôm nhau, một lúc sau, Phượng Âm cầm tay hắn.
“Dạ Tịch!”
“Hử?”
“Chàng sẽ luôn… tốt với ta chứ?”
“Đương nhiên.”
Đương nhiên…
Đêm hôm đó, chào đón buổi lễ long trọng nhất của U Minh phủ. Còn chưa tới giờ nhưng tất cả những ŧıểυ quỷ được phóng thích đều tụ tập bên bờ Vong Xuyên, chỉ chờ Phượng Âm mở Âm Dương đa͙σ là sẽ theo quỷ soa ra ngoài.
Phượng Âm đứng cùng Dạ Tịch, trầm tĩnh mà nhu mì như một đầm nước sâu phẳng lặng, trong suốt, không nhìn ra được biểu tình gì.
Liễu Thư đứng trước tế đàn, rồi tiến đến mời Phượng Âm đi lên. Phượng Âm gật đầu, theo Liễu Thư lên phía trước. Được nửa đường nàng đột nhiên dừng bước.
Nàng không biết vì sao lại có cảm giác sợ hãi đến vậy, buộc nàng phải dừng bước, tựa hồ nếu cứ tiếp tục tiến lên sẽ là vực sâu vạn trượng.
Nhưng nhiều cặp mắt đang nhìn nàng, nghi lễ long trọng này sao nàng có thể dừng bước. Điều duy nhất nàng có thể làm là quay lại đường cũ, đứng trước mặt Dạ Tịch, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của hắn mà chân thành nói: “Dạ Tịch, chờ ta trở lại, ngày mai chúng ta sẽ thành thân nhé.”
Đối phương bây giờ mới hiểu ra, gật đầu mỉm cười: “Được, ta chờ nàng.”
Dứt lời Phượng Âm hít sâu một hơi, xoay người đi lên tế đàn.
Nàng mặc một chiếc váy dài đỏ như lửa, đứng trên tế đàn. Trên đó đã sắp sẵn nghiên bút, nàng cầm lên, trên mặt giấy óng ánh vàng có một mặt là chú ngữ để ngâm xướng, mặt kia là hoa văn miêu tả phức tạp, tổng cộng có tám trang phù chú khác nhau, nàng đọc hết tám trang rồi đưa cho quỷ sai, gã sẽ phóng tới các hướng đông, nam, tây, bắc, đông nam, tây nam, đông bắc và tây bắc, đứng giữa tế đàn, nàng đón lấy chuông đồng rồi rung rung, cổ tay chuyển động, bước chân nhảy múa nhìn như đơn giản nhưng lại rất phức tạp, miệng khẽ ngâm xướng.
Nàng xướng một lúc, dưới đất bỗng nhiên chấn động. Rất nhiều ŧıểυ quỷ la hoảng lên, bị quỷ sai chế trụ. Con quỷ nào có chút kinh nghiệm thì mắt lóe xanh, hưng phấn ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời dẫn biến thành lốc xoáy, ở mắt lốc là phàm kỳ (cờ buồm) thêu hình đóa lan tươi đẹp đang chậm rãi xoay tròn đáp xuống.
Cả U Minh phủ ồn ào náo loạn.
Những hồn phách chạy tán loạn lập tức bị quỷ sai trấn áp, phán quan cũng nín thở, Thập điện Diêm La thì nheo mắt thận trọng quan sát.
Hai người Dạ Tịch và Thanh Hòa ánh mắt đều không rời khỏi phàm kỳ.
Phàm kì chậm rãi hạ xuống từ các tầng mây, giữa lúc đó, Thiểm điện ầm ầm tiếng sấm. Đến khi phàm kì hiện ra hoàn toàn trước mặt chúng quỷ và tiên thì ngoài ba người Dạ Tịch, tất cả những ai liên quan trong U Minh Phủ đều phục người quỳ xuống, ngay cả ŧıểυ quỷ cũng e dè nín thở, dập đầu trên đất. U Minh phủ rơi vào tĩnh lặng, biểu đạt lòng tôn kính đối với phàm kì.
Đúng thời khắc đó, một tiếng kêu sợ hãi vang lên: “Đừng!”
Gần như không kịp phản ứng, Phượng Âm thậm chí không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết ra tay đoạt lấy, hai người dừng lại giữa không trung, đồng thời vươn tay về phía Âm dương phiên, trong sát na đó, một bàn tay trắng thuần đã giành được Âm dương phiên trước, xoay người bay về phía cây tùng cách đó không xa. Mọi người trong U Minh phủ ngẩng đầu vừa thấy người tới thì lập tức kêu lên kinh sợ: “Ti chủ?!”
Xung quanh chìm trong thinh lặng, chỉ có dòng Vong Xuyên vẫn róc rách không ngừng chuyển động cùng với gió.
Diệp Tiếu mình mặc tố y, sừng sững đứng trên ngọn tùng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện bên dưới ống tay áo, bàn tay vốn trắng như ngọc lại đen sẫm mùi tử khí.
Nàng thở hào hển đứng trên đỉnh cây, dường như việc tranh đoạt lúc nãy đã hao hết khí lực của nàng. Nàng chằm chằm nhìn thẳng Dạ Tịch, thậm chí ngay cả Phượng Âm đang kinh ngạc đứng bên cũng không nhìn đến. Phượng Âm ngẩn người, ngạc nhiên thốt lên: “Tiếu Tiếu…”