Dạ Tịch khôi phục trí nhớ trong ảo cảnh thì tất nhiên sẽ về bên Phượng Âm.
Phượng Âm ghé vào cửa sổ, huyên thuyên đủ điều cùng Diệp Tiếu. Diệp Tiếu nhíu chặt mày khó hiểu: “Linh hư ảo cảnh năm đó là do Ma thần Thái Uyên kiến tạo ra, đáng lẽ ký ức không thể dùng dược vật mà khơi tỉnh được, trí nhớ của Dạ Tịch được khôi phục có phải hơi kỳ lạ không?”
Nghe thế Phượng Âm ngẩn người. Một lát sau, nàng nở nụ cười: “Đừng nói với ta mấy chuyện này, giờ ta đang rất vui vẻ. Ta thà rằng sau này đau khổ vạn phần cũng không muốn đánh mất chút hạnh phúc hiện giờ.”
“Dù đó có là hạnh phúc giả tưởng?” Diệp Tiếu nhướn mày. Phượng Âm đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm đóa địa lan vừa khai sắc trên Bồng Lai đảo, ngữ điệu thoải mái: “Nhân sinh trên đời cũng chỉ cầu được vui vẻ trong khoảnh khắc thôi. Hạnh phúc sao còn phân thật giả?
“Hơn nữa…” ngập ngừng, Phượng Âm mỉm cười, “dù giả thì có sao?”
Như để chứng thực lời Phượng Âm, bên ngoài có bái thiếp chuyển tới. Bái thiếp mới đến tay Diệp Tiếu, chủ nhân đã theo bước vào cửa. Diệp Tiếu nghiến răng nghiến lợi nhìn cái kẻ vô sỉ mặt dày đang toét miệng cười kia, nàng tức giận giơ một ngón tay chỉ thẳng mặt kẻ vừa vào đã sáp lại bên cạnh Phượng Âm: “Có thể loại như ngươi sao?! Bái thiếp và người cùng vào một lúc, ngươi còn đưa bái thiếp làm gì?!”
“Bởi vì không muốn để ngươi mắng ta ngay cả bái thiếp cũng không đưa đó chớ. Thế mới nói nữ nhân các ngươi thật phiền phức, đến nhà ngươi mà còn lắm quy củ vậy, không biết ngươi và Quân Hoa ăn ở thế nào?” Dạ Tịch sốt ruột nói, tiện tay còn tự rót cho mình một chén trà, rồi quay đầu hỏi Phượng Âm đang ngồi bên cửa sổ: “Uống trà nhé?”
“Ừm.” Phượng Âm làm bộ nhìn ra bên ngoài mà thỏ thẻ. Dạ Tịch cầm chén trà của mình nhấp một ngụm, cảm thấy đủ ấm rồi mới làm như đang bón sủng vật nhà mình mà cười tủm tỉm đưa cho nàng, tay còn vuốt vuốt mái tóc mềm mại của nàng: “Nữa không?”
“Thôi.” Phượng Âm được vuốt ve mà vui vẻ nhắm mắt hưởng thụ. Dạ Tịch lại lấy thêm trái táo, hóa ra một con dao cẩn thận gọt vỏ.
Diệp Tiếu ở bên nhìn mà chán chẳng muốn nói. Nàng bỗng hiểu được nguyên nhân vì sao trước đây mình dẫn theo Bách Lý đến Thiếu hoàng cung lần nào cũng bị đuổi thẳng cổ lần ấy. Cái loại tình thú yêu đương này mà làm trước mặt người khác thì thiệt tình, chỉ thiếu đánh.
Nhất là cái tên hỗn đản Dạ Tịch này mồm miệng độc địa, không bao giờ bỏ qua cơ hội xỏ xiên người khác làm nàng giận dữ chỉ vào cửa chính quát lên: “Muốn ân ân ái ái thì cút về ổ của các ngươi! Đây là địa bàn của ta!”
“Ừ, đang có ý này.” Dạ Tịch cắt táo thành từng mẩu, lại biến ra một cái đĩa đựng táo, một tay cầm đĩa, một tay dùng tăm bón cho Phượng Âm ăn, ngữ điệu lơ đễnh: “A Âm gần đây cứ chạy đến chỗ ngươi làm ta cũng phải theo đến. Ngươi sao không ngoan ngoãn đi tìm Quân Hoa nhà ngươi đi, ngày nào cũng lót tót theo A Âm nhà ta rong chơi, không phải vợ chồng các ngươi bất hòa đấy chứ?”
Nói xong, dạ Tịch ngẩng mặt để lộ cái răng khểnh trắng sáng, rặt một vẻ ‘ta đang muốn chọc ngươi tức chết’ nhưng vẫn hồn nhiên nói: “Có vấn đề gì ngươi nói ra xem nào, ta có thể giúp ngươi giải quyết.”
Những lời này nói xong, hậu quả mọi người đều có thể đoán được.
Diệp Tiếu hùng hùng hổ hổ quơ lấy kiếm, bức hai kẻ kia lui từng bước, sau khi đã đuổi cổ được hai kẻ vô sỉ ra khỏi Bồng Lai đảo còn không quên vẽ một tấm biển ‘Dạ Tịch – Phượng Âm cấm vào’, nhưng trước kia đều tách riêng nay lần đầu tiên thấy tên họ được đặt cạnh nhau. Đối với hai người mà nói, rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Hai người bưng đĩa táo đứng trước cửa chốc lát, sau khi bình luận một hồi về kiến trúc Bồng Lai đảo thì hồi phủ.
Đương nhiên, trên đường hồi phủ hai người quyết định nhân tiện ghé thăm các đại phủ để… tống ít tiền.
Ở bên Dạ Tịch, Phượng Âm cảm thấy vui vẻ lắm. Bởi vì, trước kia nàng gặp rắc rối đều phải tự mình giải quyết, bây giờ rắc rối của nàng đều đã có người thu dọn rồi.
Lần trước đi Đông Hải Long cung ngao du, không cẩn thận đánh gãy một chân của Long Tam thái tử, lúc ấy phản ứng đầu tiên của nàng là – ‘Không xong rồi, lại phải xuống Tru Tiên đài rồi!”
Bàn chân như bôi dầu muốn tẩu thoát khỏi hiện trường, kết quả vẫn bị người ta túm được. Cũng may Dạ Tịch đuổi tới kịp lúc, sau đó xử lý êm đẹp mọi chuyện, lão Long vương than thở khóc lóc dọa kiện cáo lên tận Thiên đình, cuối cùng, Dạ Tịch cắm cái phịch thanh kiếm Thái A xuống trước mặt lão, cả Long cung nháy mắt rung chuyển, nam tử tuấn mỹ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn lão Long vương: “Ngươi còn muốn đi kiện?”
Lão Long vương nhìn thanh bảo kiếm đã mang lại chấn động cho Long cung, lại nhìn vẻ mặt tươi cười vui vẻ của tên cầm kiếm mà đáy lòng phát lạnh.
Đối phương lại nói tiếp: “Ta chẳng thích gì, chỉ thích vợ ta, hôm nay nếu ngươi tố cáo nàng, ta sẽ rất giận. Ta mà giận thì ngươi biết rồi đấy.”
Nói xong lại cầm bảo kiếm gõ gõ xuống đất, lão Long vương lúc ấy lăn từ trên ghế lăn xuống.
Sau nữa, hết sức bất đắc dĩ, lệ rơi đầy mặt, lão nghiến hàm răng bạc nói: “Vân quân bao dung, là ŧıểυ vương hồ đồ. Phượng Âm Đế quân chỉ lỡ tay, sao ŧıểυ vương lại đi kiện cho được?”
“Được rồi, tốt lắm.” Dạ Tịch nhấc kiếm lên, cười đến là vô hại, “Ai da, Long vương sinh được đứa con háo thắng vậy cũng thật vất vả. Vợ ta cũng chỉ muốn thay ngài dạy dỗ thằng bé thôi, tốt bụng thế cơ mà!”
Lão Long vương: “…”
Thấy Long vương không trả lời, Dạ Tịch vui vẻ khoác vai Phượng Âm rồi nghênh ngang bỏ đi.
Ra đến ngoài, Dạ Tịch lập tức đen mặt lại. Phượng Âm bất an nghĩ, hay là hắn trách nàng gây họa nhiều quá?
Thế mà đối phương vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Nàng có biết nàng sai ở đâu không?”
“Ta không nên sinh sự khắp nơi…” Phượng Âm lí nhí nói.
Dạ Tịch hừ lạnh một tiếng: “Không phải không nên sinh sự, mà là sinh sự sao còn để người ta tóm được?”
Phượng Âm: “…”
Nàng đột nhiên cảm thấy, trước kia người ta đều gọi nàng là ŧıểυ bá vương vạ tinh, nhưng so với người này thì nàng còn non lắm.
Dù sao nàng cũng chỉ muốn đánh đánh đấm đấm thôi, còn người ta là muốn chém chém giết giết kìa…
Nàng ngẩng đầu lên ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đó.
Hắn còn đang kéo nàng đi, vừa dịu dàng vừa cẩn thận điều khiển bước chân để duy trì tốc độ bằng nàng. Tuy rằng xụ mặt nhưng khắp người đều tản mát vẻ ôn nhu sủng ái nàng.
Lần đầu tiên nàng thấy, hóa ra phạm lỗi là không tốt.
Người khác răn dạy nàng, nàng sẽ phản kháng; người khác đối đãi hiền hòa với nàng, nàng cũng muốn hiền hòa với họ.
“Là hắn ta trêu chọc ta trước.” nàng lúng ta lúng túng nói, lần đầu tiên nàng muốn giải thích với người khác, “vả lại, nếu người không phạm ta, ta cũng chẳng phạm người.”
“Hử?” Dạ Tịch khó hiểu quay đầu nhìn nàng, “Tuy rằng ta cũng hiểu tùy tiện đánh người là không tốt nhưng nếu hắn làm cho nàng không vui, nàng đánh hắn sẽ khiến mình vui vẻ hơn thì không vấn đề gì.”
Nói xong, hắn dừng bước.
Lúc ấy trời chiều đã ngả về tây, ánh hoàng hôn như nhiễm sắc máu, bàn tay hắn lại ấm áp bọc lấy tay nàng, ánh mắt dịu dàng dừng trên mặt nàng.
“A Âm, ta muốn nói cho nàng biết, không ai được phép khi dễ nàng, không ai được phép làm cho nàng không vui, dù là ta cũng không được.
“Vì thế, chỉ cần nàng vui vẻ, nàng muốn làm gì thì làm. Trừ phi có một ngày ta chết đi, bằng không chuyện gì cũng đều có ta.”
Hắn nói chuyện rất nghiêm túc lại vô cùng dịu dàng. Phượng Âm ngây người nhìn hắn, những lời này nàng đã chờ đợi bao năm, chờ đến tuyệt vọng. Nàng tự mình gánh vác mọi chuyện đã quá lâu, lâu đến nỗi nàng gần như đã quên mất, một cô nương thật ra cũng cần đến một người yêu thương, che mưa chắn bão cho nàng.
Nàng ngắm nhìn nụ cười của hắn mà cảm giác mọi thứ quá tốt đẹp, đẹp đến trở tay không kịp làm cho nàng không dám tin rằng đây không phải mộng cảnh.
Sau một hồi, nàng mới nói, “Dạ Tịch…”
“Ừ?”
“Chúng ta trở về Hồng Hoang đi.” Dường như phải huy động hết sức lực, nàng nắm chặt tay hắn, ánh mắt chờ đợi. Dạ Tịch ngẩn người, có vẻ không thể hiểu được nàng vì sao lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này, một lát sau, hắn bật cười: “Được.”
Nói là làm, đêm hôm đó họ trở về Hồng Hoang.
Họ tìm được nơi ở năm xưa. Sau đó lập một mái nhà tranh giống như đúc, nhưng tấm biển được Dạ Tịch đề chữ đổi thành ‘Tịch Âm’ thật to, ngoài ra không có gì khác trước cả.
Phượng Âm mỗi sáng sớm cùng hắn tỉnh giấc, sau đó đi săn thú, bắt mồi. Thỉnh thoảng Phượng Âm còn biến thành gà rừng trêu chọc Dạ Tịch, Dạ Tịch cũng đùa giỡn đả kích nàng, “Xấu chết được.”
Đôi khi buổi tối nhàn rỗi, họ không có việc gì làm thì nằm trên giường cùng ngắm sao. Sau đó thông qua đường đời của phàm nhân mà tính toán đường đời của mình, rồi ôm nhau dần dần chìm vào giấc ngủ, sau đó nữa sẽ tự nói với bản thân, mình đang hạnh phúc biết bao.
Nói thế này dù có chút thiếu đánh nhưng họ thông qua đối chiếu đau khổ của người khác để tìm kiếm con đường hạnh phúc của chính mình.
Trước đêm thất tịch hai tháng, Dạ Tịch bắt đầu thường xuyên đi ra ngoài. Phượng Âm từ trước đến nay không quá quản thúc hắn, khi không có hắn, nàng sẽ đến Hồng Hoang tìm quái thú đánh nhau. Tất nhiên, cũng có khi bị quái thú đuổi đánh…
Bầu trời nhân gian trong lành êm ả. Lúc ấy Phượng Âm đã nghĩ, việc tốt đẹp nhất trên đời không gì hơn thế.