“Ngươi......” Cầu Mộ Quân lập tức đỏ mắt, lại liều mạng nhịn nước mắt xuống nói:“Đa tạ lão gia, ngài nếu có thể đem cái trâm gài tóc kia trả lại cho ta, thì hãy tận lực trả lại cho ta, nếu đã ném hoặc là tặng người khác, quên đi, Cầu Mộ Quân ta cũng không thiếu vài cây trâm!”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng, không nói gì, Cầu Mộ Quân nghiêng người không để ý đến hắn, đưa quần áo trang sức trên tay đá đến một bên, nói:“Lão gia còn có việc sao? Không có việc gì thỉnh ngài đi ra ngoài trước, ta muốn thay quần áo !”
Đoàn Chính Trung trầm mặc một lát, xoay người ra cửa.
Hắn vừa đi, Cầu Mộ Quân tức giận đá quần áo trên đất.
“ŧıểυ thư, quần áo này mới mặc vài lần!” ŧıểυ Nhụy nói.
“Quần áo đương kim công chúa mặc qua, ta cũng không dám làm bẩn.” Cầu Mộ Quân lại tức giận, ném luôn trang sức xuống đất.
Không dám mặc, lại dám đốt? Trong lòng ŧıểυ Nhụy âm thầm nghĩ.
“ŧıểυ thư, kỳ thật lão gia cũng không nhất định có quan hệ với công chúa, công chúa tìm đến lão gia, bắt lão gia mang nàng đi ra ngoài, lão gia khẳng định cũng không thể từ chối. Công chúa nếu thích cây trâm gài tóc kia, muốn lấy, lão gia cũng chỉ có thể đem trâm gài tóc dâng lên, cho nên......”
“ŧıểυ Nhụy ngươi đừng an ủi ta !” Cầu Mộ Quân nói: “Ta thấy hắn chính là thái giám giả, trà trộn vào trong cung, thông đồng với công chúa nên địa vị mới lên như diều gặp gió, để cho công chúa giả thành ai cũng được, nhưng lại giả trang thành bộ dáng của ta cùng hắn vờ làm vợ chồng, hắn thật đúng là dụng tâm!”
ŧıểυ Nhụy đứng ở một bên thật lâu không dám hé răng : Xem ra Cầu Mộ Quân quả thật là bị chọc tức, trước kia còn chưa từng tức giận như vậy, cho dù tức giận, trên mặt vẫn ôn hòa , không nghĩ tới gặp Đoàn Chính Trung, nóng giận đến nỗi khẩu bất trạch ngôn**.
**Khẩu bất trạch ngôn: chỉ tình thế cấp bách, khi nói chuyện không thể dùng từ ngữ chính xác để nói chuyện, hoặc chỉ việc nói chuyện tùy tiện mà không suy nghĩ
Cầu Mộ Quân ở trong phòng đi qua đi lại vài lần, tuy rằng thương tâm, nhưng dù thế nào cũng không nuốt trôi cục tức này, nắm chặt tay nói:“Ta thật muốn xem hắn có phải thái giám hay không, nếu đúng thì không sao, nếu không phải...... Hừ, có nhược điểm của hắn, ta muốn hắn đem ta thành cô nãi nãi (bà cô) mà hầu hạ !”
Trong mắt ŧıểυ Nhụy lộ một chút vui mừng, sau đó lại khôi phục bình thường, hỏi:“Vậy phải làm thế nào?”
Cầu Mộ Quân đang nghĩ biện pháp.
Hiện tại nàng không ngủ cùng hắn, hơn nữa cho dù ngủ cùng nhau nàng cũng không biết...... không đến mức thừa dịp hắn ngủ say cởi quần hắn chứ? Đừng nói hắn ngủ tỉnh hơn so với nàng, hơi có chút chút động tĩnh lập tức có thể mở mắt ra, cho dù là hắn ngủ như chết nằm ở đó tùy nàng cởi, nàng cũng không dám cởi.
Hắn thay quần áo, hoặc là có nha hoàn khác hầu hạ, hoặc là hắn tự làm, nàng cũng không xông vào được, cũng không phải không biết xấu hổ.
Làm sao giờ?
Tắm rửa?
Đúng rồi, nàng chưa bao giờ thấy được hắn tắm rửa, mà tắm rửa không giống thay quần áo, đôi khi chỉ thay cái áo khoác không thay quần, tắm rửa nhất định phải cởi sạch quần áo, nếu không cởi sạch, vậy mới có vấn đề!
Suy nghĩ rất nhiều phương án, Cầu Mộ Quân cảm thấy tắm rửa là khả thi nhất .
Nhưng là...... Nàng làm thế nào mới có thể nhìn hắn tắm rửa?
Nơi hắn tắm rửa nàng biết, là ở oanh Thanh Trì. Mấy ngày đầu, nàng chỉ đi theo hắn tới cửa, sau đó ở lại bên ngoài cùng nha hoàn. Khi hắn tắm, thủ vệ rất sâm nghiêm, cửa vài tầng người gác . Nha hoàn hầu hạ hắn tắm rửa cũng cố định, sẽ không tùy tiện thay đổi người, càng như vậy, không phải càng chứng minh hắn có vấn đề sao?