“Không...... Không làm gì cả!” Cầu Mộ Quân ném quyển sách xoay người lại vội vàng chắn trước cái rương, cố gắng nói chuyện bình thường.
Đoàn Chính Trung nhìn ra sự khác thường của nàng, dần dần chuyển ánh mắt nhìn tới cái rương phía sau nàng, chậm rãi đến bên giường.
“Ngươi có chuyện gì?” Cầu Mộ Quân không dám để cho hắn tới quá gần, vội đứng lên hỏi, một bên còn lặng lẽ đá cái thùng xuống gầm giướng.
Đoàn Chính Trung nhìn dưới chân nàng, hỏi:“Đó là cái gì?”
“Đồ nương ta cho ta.” Cầu Mộ Quân lập tức trả lời, cảm giác mặt giống như bị đốt, thật nóng.
Đoàn Chính Trung vẫn nhìn thùng phía sau nàng, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể đi qua xem.
Cầu Mộ Quân chịu không nổi hắn uy hiếp như vậy, tiến lên đứng ở trước mặt hắn, ngăn trở tầm mắt hắn nói:“Ngươi tới rốt cuộc là có chuyện gì?”
ŧıểυ Nhụy Bên giường lập tức nhân cơ hội đóng thùng, đá về phía trong cùng.
Đoàn Chính Trung không nhìn chằm chằm cái thùng nữa, nói:“Lấy một bộ quần áo bình thường ngươi hay mặc đưa cho ta, còn có trang sức ngươi bình thường đeo.”
Cầu Mộ Quân kỳ quái nói:“Làm gì?”
“Cho ta là được.” Đoàn Chính Trung không muốn giải thích nhiều.
Cầu Mộ Quân hồ nghi nhìn hắn, ánh mắt hắn cũng không cho nàng cự tuyệt, làm cho nàng vừa buồn bực, vừa phải đi đến tủ quần áo, nghe lời lấy ra một bộ quần áo hồng nhạt đưa cho hắn.
“Còn nữa?” Đoàn Chính Trung hỏi.
“Còn cái gì? Trang sức không ở ngăn tủ này.” Cầu Mộ Quân đáp.
Đoàn Chính Trung vòng qua nàng, tự mình đến mở ngăn tủ ra, trong chốc lát, lấy từ ngăn tủ ra một cái yếm hồng nhạt cùng tiết khố màu đỏ, làm cho thần sắc Cầu Mộ Quân vừa mới có điểm dịu đi lại một lần nữa đỏ mặt.
Mà ngay cả quần áo trong đều lấy, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
“Trang sức đâu?” Đoàn Chính Trung lại hỏi.
Cầu Mộ Quân đi đến trước bàn trang điểm, mở một cái hộp gỗ chạm trổ tinh xảo, cầm mấy thứ thường đeo đưa cho hắn.
Đoàn Chính Trung cầm lấy trang sức, nhìn trên đầu nàng, rút cây trâm con bướm trên đầu nàng xuống.
“Này......” Cầu Mộ Quân còn chưa nói xong, Đoàn Chính Trung xoay người ra cửa, khi tới gần cửa nhìn bát thuốc trên bàn, quay đầu nói:“Thuốc còn chưa uống xong?”
Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, trả lời:“Đang chuẩn bị uống.”
Đoàn Chính Trung sờ sờ chén thuốc, nói:“Để đun nóng lại uống.” Nói xong liền cầm quần áo trang sức của nàng, ra cửa phòng.
Mạo hiểm đi qua, Cầu Mộ Quân cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn không đoán ra được vì sao hắn muốn lấy quần áo cùng trang sức của nàng.
Không đến mức muốn lấy đi bán chứ?
Còn có trâm gài tóc con bướm của nàng, là sinh nhật nàng mười tám tuổi, nương bỏ số tiền lớn thỉnh sư phó ở Dương Châu thay nàng tạo ra, ban đầu nàng còn luyến tiếc cài, ngày xuất giá mới đeo, về sau ở Đoàn phủ cũng không tháo xuống , không nghĩ tới cứ như vậy bị hắn cầm đi, cũng không nói là làm gì.
Quay đầu nhìn về phía giường, để cho ŧıểυ Nhụy đi đóng cửa phòng lại, lại đem rương màu đỏ ra, sửa sang lại những thứ trong rương, khóa lại, để về chỗ cũ.
Thấy nàng không xem, ŧıểυ Nhụy hỏi:“ŧıểυ thư, xem một chút như vậy ngài có hiểu không ?”
Mặt Cầu Mộ Quân hơi hơi phiếm hồng, nói:“Dù sao nam nhân bộ dàng đều như nhau, là thái giám thì khác mỗi chỗ đó thôi.”
ŧıểυ Nhụy vừa nghe, cảm thấy có đa͙σ lý, gật gật đầu hỏi:“Vậy lão gia rốt cuộc có phải thái giám hay không, thật sự có quan hệ không thể cho ai biết với công chúa hay không?”
“Lời này không thể nói lung tung!” Cầu Mộ Quân vội nói,“Vô luận là làm cho người ngoài nghe thấy được hay là làm cho người trong phủ nghe thấy được đều không tốt.”
ŧıểυ Nhụy gật đầu nói:“Vậy nô tỳ về sau sẽ không nói.”
“Đúng rồi, nô tỳ đi đem thuốc đi hâm nóng một chút đi.”
“Không cần, không cần.” Cầu Mộ Quân nói:“Ta khỏi rồi, đã sớm không cần uống thuốc .”