Người như Đoàn Chính Trung có phải cả ngày nghiên cứu mấy thứ này hay không? Nghĩ làm thế nào tranh quyền, làm thế nào bài trừ nguy cơ?
Có lẽ thế, dù sao chưa đến mười năm có thể leo lên địa vị cao như đại tổng quản thực không đơn giản, nếu nói toàn dựa vào làm việc đến nơi đến chốn, nàng quả thật không tin. Cần cù và thật thà, sao có thể làm đến chức cao như thế, làm sao có thể có được gia tài như vậy?
Bởi vì trời mưa, khi Đoàn Chính Trung trở về trời đã tối rồi, Cầu Mộ Quân cũng từ trên giường đi xuống. Chờ hắn nghỉ tạm, Cầu Mộ Quân được nha hoàn dìu ra khỏi phòng, dùng bữa tối chỉ có hai người lại vô cùng phong phú như ngày trước.
Bốn mươi món ăn, nàng nhìn mà không đành lòng. Mặc dù lớn lên ở phủ Hầu gia, nhưng cha mẹ không quen xa xỉ, nàng vẫn luôn tiết kiệm. Hiện tại gặp phải Đoàn Chính Trung lúc nào cũng thể hiện mình nhiều tiền tiêu không hết, nàng thật có chút không quen.
Nhìn đến mâm đồ ăn đặc biệt trước mặt hắn, nàng thật không biết nói gì.
Ăn cái này hữu dụng sao? Hoặc là để trong lòng có chút an ủi?
Nàng không thể tiếp tục đoán, bởi vì Đoàn Chính Trung đang cúi đầu ăn cơm hình như đã nhận ra ánh mắt của nàng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Nàng chật vật cúi đầu, vì che dấu sự xấu hổ của mình, nhẹ giọng nói:“Ta hôm nay sai người đưa cơm cho mấy nha hoàn kia.” Nói xong cúi đầu thấp thêm một chút nữa, bộ dáng nhận sai.
Đoàn Chính Trung nhìn nàng trong chốc lát, không nói câu nào, cúi đầu ăn cơm.
Trong lòng Cầu Mộ Quân rất hoang mang, không biết thái độ của hắn, chẳng lẽ lại nhốt nàng vào Tây lâu sao, thật hy vọng bị đốt là Tây lâu, xem hắn làm cách nào nhốt người!
“Ngươi hẳn là đã nghĩ ra phải xử phạt các nàng thế nào rồi chứ?” Đoàn Chính Trung đột nhiên nói.
Cầu Mộ Quân kinh ngạc, cười gượng một chút, không biết mở miệng thế nào.
Đoàn Chính Trung nhìn về phía nàng, còn nói thêm:“Ngươi có thể nói ra, nói không chừng ta sẽ làm theo ý kiến của ngươi.”
Cái gì! Hắn còn nói sẽ làm theo ý kiến của nàng!
Trong lòng Cầu Mộ Quân vừa giật mình vừa vui sướиɠ, nhưng lại có chút bất an, không biết lời này của hắn có ý gì, có phải bẫy hay không.
Nàng cúi đầu, làm ra bộ con dâu ngoan ngoãn, dịu dàng nói:“Đương nhiên là lão gia nói thế nào thì là thế đó, ta tất cả đều nghe theo lão gia.”
Đoàn Chính Trung cúi đầu, lúc không ai nhìn thấy khóe miệng hắn hơi hơi cong lên, sau đó hắn lập tức ngẩng đầu nghiêm mặt nói:“Không cần che dấu, nói.”
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ ngợi, cảm thấy hắn lừa mình làm gì, bây giờ nàng không phải là miếng thịt trên dao thớt của hắn sao, tùy hắn xâm lược, hắn lừa làm gì? Nói không chừng hôm nay tâm tình hắn tốt, muốn phát chút thiện tâm? Nói không chừng hắn thật sự có ý muốn nghe nàng nói?
Cân nhắc trong lòng một lúc, Cầu Mộ Quân nói:“Ta cảm thấy, các nàng quả thật nên phạt, hơn nữa phải để cho các nàng nhớ rõ về sau không được tái phạm, không bằng đem hai tháng tiền lương của các nàng trừ thành một tháng, nửa năm sau lại phát bình thường, da thịt cũng chịu khổ một chút, ừm, mỗi người mười roi đi.”
Đoàn Chính Trung nghiêng đầu nói với quản gia đang đứng bên:“Mỗi tháng trừ một nửa tiền, trừ một năm, ngày mai mỗi người đánh hai mươi roi.”