Trên lầu, Đoạn Vân ngồi bên cửa sổ dường như đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhưng tâm hồn đã bay đi đâu mất, mang trên mặt còn nở nụ cười ngây ngốc.
Tầng dưới đột nhiên có tiếng động, Đoạn Vân cúi đầu thấy một đám người từ trong dịch quán đi ra ngoài, người đi đầu. . . . . Hẳn là Cầu Vĩ!
Cầu Vĩ mặc quan phục chỉnh tề, cưỡi ngựa, mang theo hơn mười thị vệ, đi ra khỏi dịch quán.
Trương công công tiễn hắn ra ngoài, đứng sau lưng hắn nói: "Cầu đại nhân bảo trọng, sớm ngày hoàn thành hoàng mệnh sớm ngày hồi kinh, tuyển tú còn phải ngài tới chủ trì đấy."
"Đa tạ Trương công công, chuyện tuyển tú ta vốn chẳng giúp được gì lần này lại làm phiền công công ngài rồi." Cầu Vĩ nói.
"Đâu có đâu có, Cầu đại nhân nói quá lời."
"Trương công công, ta đi trước, chúng ta hẹn gặp lại ở kinh thành."
"Chúc Cầu đại nhân lên đường may mắn." Trương công công nói.
Cầu Vĩ cười cười, ngẩng đầu lên nhìn qua tầng trên ánh mắt khẽ lướt qua Đoạn Vân, sau đó cúi đầu thần sắc chán nản giục ngựa ra khỏi dịch quán.
Đoạn Vân đã sớm hoảng hồn, đứng lên muốn đi xuống lầu, rồi lại dừng bước.
Đi xuống làm cái gì? Coi như có thể đuổi theo hắn, nàng thật sự có thể đi theo sao?
Hắn đi rồi, đi đâu?
Trong lòng đang loạn, lại vô tình trông thấy mấy cô nương trong phòng đang trang điểm thay quần áo. Đã xảy ra chuyện gì? Từ lúc nào mà các nàng lại trang điểm, sao trước đây nàng không thấy?
"Các ngươi định làm gì vậy? Sao. . . . . tất cả đều chải tóc?"
Một lát sau, Doãn Bích Lan đang thử quần áo mới trả lời: "Ngươi không nghe thấy sao? Người vừa tới sáng nay chính là đương kim Hoàng thượng, buổi tối Trương công công nhất định sẽ an bài chúng ta gặp mặt Hoàng thượng, phải biết cho dù vào cung cũng chưa chắc có cơ hội tốt như vậy đâu!"
"Vậy. . . . . Bởi vì Hoàng thượng tới, nên Cầu đại nhân mới đi sao?" Nàng chỉ quan tâm đến Cầu Vĩ mà thôi.
Doãn Bích Lan cũng không quay đầu lại nói: "Ai biết được, dường như được phong làm Khâm Sai Đại Thần đến nơi khác điều tra rồi."
"Vậy sau này đến kinh thành, quan tuyển tú có còn là Cầu đại nhân nữa không?"Đoạn Vân vội hỏi.
"Còn phải xem đã. . . . ."
"Doãn Bích Lan, vẫn còn đang tán gẫu sao, không phải nói chải đầu giúp ta sao?" Thẩm Lương Ngọc đứng bên nhìn Đoạn Vân một cái, nói.
"Được rồi được rồi, tới đây." Doãn Bích Lan không đáp lời nữa, cầm lược đi tới.
Đoạn Vân chán nản ngồi ở trên giường.
Nếu đến Kinh Thành rồi mà Cầu Vĩ còn chưa có hồi kinh thì phải làm thế nào? Nếu nàng bị tuyển thì sao?
Đúng rồi, đến Kinh thành nhất định sẽ nghiệm thân. Đến lúc đó nàng nói từ lúc còn ở nhà mình đã thất trinh rồi, vậy nàng sẽ không bị tuyển nữa, cũng sẽ không liên lụy đến Cầu Vĩ. Sau đó chỉ cần chờ hắn trở về, hắn chắc chắn sẽ có cách.
Nghĩ như thế nàng cũng bớt lo.
Đúng này lúc, Trương công công tới.
Các cô nương thấy hắn, đều hành lễ nói: "Dân nữ bái kiến Trương công công."
Trương công công gật đầu một cái, nói: "Có một vị khách quý tới dịch quán. Buổi tối các ngươi nhảy một điệu, đến lúc đó các ngươi phải biểu hiện tốt một chút. Vị khách quý kia có thể trực tiếp quyết định tương lai các ngươi là Phượng Hoàng hay là Quạ đen."
"Dạ, dân nữ đã nhớ."
Ánh mắt Trương công công quét qua mấy người, dừng lại trên người Đoạn Vân.
"Sao ngươi vẫn là bộ dáng này hả? Cả phấn cũng không đánh?"
Đoạn Vân vội vàng nói: "Dạ, dân nữ lập tức chuẩn bị."
Trương công công nhìn nàng thêm một lúc mới xoay người rời đi.
Hắn vừa đi, Doãn Bích Lan vội nói: "Quả nhiên là Hoàng thượng, quả nhiên là hoàng thượng! Ngoài Hoàng thượng ra còn ai có thể có mặt mũi lớn như vậy!"
"Đó là đương nhiên, chúng ta vào cung hầu hạ Hoàng thượng. Nếu không phải Hoàng thượng, Trương công công sẽ để chúng ta khiêu vũ cho người khác xem sao?"Thẩm Lương Ngọc nói.
Những người khác cuống quít chạy đến trước gương nhìn ngắm lại khuôn mặt đã trang điểm kĩ càng của mình. Đoạn Vân cũng đi tới trước gương nhìn mọi người rồi lại nhìn mình, trong lòng thoáng thả lỏng.
Các nàng bây giờ ai ai cũng xinh đẹp động lòng người, chỉ có mình là quần áo màu trắng cũ kĩ, Hoàng thượng sao có thể để mắt tới? Tốt nhất vừa nhìn thấy nàng đã không hài lòng, đào thải nàng thì càng tốt.
Tính toán như vậy, đến buổi tối, nàng chỉ trang điểm rất nhẹ để đối phó với Trương công công, rồi cùng các cô nương ăn mặc bế nguyệt tu hoa* khác đi ra ngoài.
* Bế nguyệt tu hoa: hoa nhường nguyệt thẹn
Nàng khiêu vũ theo những cô nương khác, không hề ngẩng đầu, cũng không dám ngẩng đầu. Chỉ biết rằng người ngồi trước mặt tuổi cũng không còn trẻ, nhưng không biết người nọ là mập hay gầy, là cao hay lùn.
Dù sao, nàng sẽ không vào cung, không muốn làm một trong vô số nữ nhân trong hậu cung của hắn.
Múa xong một khúc, các cô nương dừng bước nhảy đứng ở trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng thượng nhìn mọi người một lượt. Trên tóc ai cũng cài một chiếc lược, các kiểu búi tóc xinh đẹp động lòng người, nhưng có một người chỉ búi kiểu tóc bình thường, thậm chí ngay cả trâm cài tóc trên đầu cũng chỉ là một cây trâm bạc bình thường.
"Người kia, tiến lên đây." Hoàng thượng chỉ vào Đoạn Vân nói.
Trương công công nhìn theo tay Hoàng thượng, nói: "Đoạn Vân, tiến lên đây."
Đoạn Vân chấn động, trong đầu lập tức trống rỗng.
Từ từ bước ra khỏi hàng đi lên trước, sự việc trước mắt như thực như ảo vô cùng hỗn loạn, nhưng bước chân không nghe theo điều khiển vẫn đi về phía trước .
"Lớn mật!" Trương công công quát một tiếng, khiến nàng vốn đang khẩn lập tức vô ý giẫm vào vạt váy ngã xuống.
"Đoạn Vân, ngươi. . . . ." Nhìn nàng như thế này, Trương công công vội tiến lên phía trước nói: "Lão gia thứ tội, là nô tài dạy bảo không tốt."
Đoạn Vân cũng vội vàng đứng dậy, quỳ gối.
Hoàng thượng khoát tay, ý bảo Trương công công lui sang một bên, sau đó nhìn Đoạn Vân đang quỳ nói: “Sao ngươi không trang điểm ăn mặc đẹp đẽ như mọi người, không biết ta có quyền quyết định các ngươi đi hay ở sao?"
Tim Đoạn Vân đập thình thịch, hồi lâu mới lên tiếng: "Dân nữ. . . . . Dân nữ trang điểm hay không trang điểm cũng vẫn như thế này thôi, đi hay là ở tự có số trời, tự dân nữ không cần tốn nhiều tâm tư."
Hoàng thượng cười cười, đứng dậy đi tới trước mặt nàng, nâng nàng dậy nhìn, nói: "Nói rất đúng, đi hay ở tự có số trời, trẫm đây chính là trời cho phép nàng ở lại."
"Tất cả lui ra ." Nói xong, Hoàng thượng liền trở lại chỗ ngồi.
Đoạn Vân lại ngây người một lần nữa.
Lưu lại? Lưu lại là có ý gì? Chẳng lẽ. . . . . Nàng bị chọn rồi.
Sao có thể, tại sao có thể như vậy? Nàng không thể vào cung, không thể vào cung. Trong lòng nàng quýnh lên, quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, thật ra thì dân nữ đã. . . . ."
"Lớn mật, còn không lui xuống!" Trương công công nói.
Đoạn Vân nhìn hắn một chút, lúc này mới nhận ra bởi vì Hoàng thượng nói " lui ra" nên các cô nương đã đi ra ngoài hết, chỉ còn nàng quỳ trên mặt đất.
Không thể nói gì nữa, chỉ đành nói tiếng: "Dân nữ cáo lui." Rồi đi ra ngoài.
Trở về phòng, nàng mất hồn ngã ngồi ở trên giường. Các cô nương khác cũng than thở, nản lòng, nản chí.
"Làm nửa ngày không ngờ cao thủ chân chính lại ở đây, nhìn chúng ta trang điểm ăn mặc giống như kẻ ngu mà nàng lại không nhúc nhích. Ta nói này, thì ra là đã sớm chuẩn bị xong hết rồi, ở trong lòng cười nhạo chúng ta!" Thẩm Lương Ngọc vừa nói như vậy, những người khác đều nhìn về phía Đoạn Vân, lườm nàng một cái, sau đó giữ khoảng cách với nàng.