“Hoàng Thượng có lệnh, tuyên Cầu phủ đại ŧıểυ thư Cầu Mộ Quân tiến cung diện thánh.” Công công mở miệng, giọng nói mang chút nữ khí lại mang vài phần uy nghiêm.
Công công vừa dứt lời, sắc mặt Cầu phu nhân tái nhợt ngã ngồi xuống đất.
“Thần...... Tuân mệnh.” Hầu gia Cầu Vĩ phản ứng không kịch liệt như Cầu phu nhân, nhưng trên mặt cũng đã lấm tấm mồ hôi.
“Công công, Hoàng Thượng không nói gì nữa sao?” Cầu hầu gia đứng dậy hỏi.
Công công hồi đáp:“Hoàng Thượng chỉ nói những lời này, nhưng...... buổi sáng ngự phòng (phòng bếp) làm đồ ăn, hương vị có chút “mặn”, Hoàng Thượng mất hứng.”
Nghe thế, sắc mặt Cầu hầu gia cũng trắng bệch, cả người hơi run rẩy.
“Cầu đại ŧıểυ thư, đi thôi --” Công công nhìn về phía Cầu Mộ Quân thúc giục.
“Dạ.” Cầu Mộ Quân nhìn người nhà, hít sâu một hơi, theo công công đi ra cửa.
Cầu Mộ Quân vừa đi, Cầu phu nhân liền khóc mắng Cầu Tư Huyên đang đứng bên cạnh :“Đều tại xú nha đầu nhà ngươi, nếu ngươi không cáo trạng với quan tuyển tú, Mộ Quân sẽ không có chuyện!”
“Sao bà lại bảo ta cáo trạng, bà có chính mắt thấy ta cáo trạng à? Sợ Hoàng Thượng trách tội? Vậy thì đừng làm trò trước mặt quan tuyển tú!” Cầu Tư Huyên cãi lại.
“Ngươi còn không thừa nhận, chính là ngươi, ta thấy ngươi đuổi theo quan tuyển tú đi ra ngoài, sau đó hắn liền trở lại nói muốn kiểm tra Mộ Quân, chính ngươi hại Mộ Quân của ta!” Cầu phu nhân khóc lớn, túm lấy Cầu Tư Huyên.
Cầu Tư Huyên gạt tay bà ra, hợp lý hợp tình nói:“Bà có chính mắt nhìn thấy ta cáo trạng không, chẳng lẽ ta khi nào thì đi ra ngoài đều phải báo cáo với bà sao?”
“Ngươi......”
“Thôi đi!” Cầu hầu gia hét lớn một tiếng, hai người đều ngậm miệng, Cầu Tư Huyên hừ lạnh một tiếng về phòng, Cầu phu nhân ở trong phòng khóc lên.
Cầu Mộ Quân được công công đưa đến quỳ gối trước mặt hoàng thượng.
“Ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn xem.” Thanh âm già nua lại có chút suy yếu vang lên, Cầu Mộ Quân ngẩng đầu lên, nhưng vẫn cúi mắt không dám nhìn Hoàng thượng. Nàng biết quy củ trong cung, Hoàng Thượng, Thái Hậu những người này không thể nhìn thẳng .
“Bộ dạng cũng không tệ lắm. Quan tuyển tú Trẫm phái đi nói ngươi dùng son dính lên khăn, giả bệnh ho ra máu, ngươi có nhận không?” Hoàng Thượng nhìn chằm chằm nàng hỏi.
“Thần nữ biết tội.” Cầu Mộ Quân biết nói nhiều cũng phí công, thành thật trả lời.
Hoàng Thượng lạnh giọng hừ một tiếng, nói:“Ngươi đã không muốn tiến cung làm phi, vậy trẫm liền chỉ hôn cho ngươi một vị phu quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn vậy.” Hắn nhìn công công đứng bên cạnh, nói:“Chính Trung ở trong cung được xưng là ŧıểυ Phan An, tuổi còn trẻ đã làm thái giám đại tổng quản, trẫm gả ngươi cho hắn vậy.”
Cầu Mộ Quân quá sợ hãi ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy công công vẫn đứng ở bên cạnh Hoàng Thượng đang quỳ xuống.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng đừng đùa cợt nô tài, nô tài sao có thể cưới vợ!” Đoàn Chính Trung quỳ xuống nói.
Lúc này vẻ mặt Hoàng Thượng lại ôn hoà, cười nói:“Chính Trung, ngươi xem ŧıểυ Lâm Tử đều cưới một thê một thiếp, ngươi sao không thể cưới? Cứ quyết định như vậy, cho ngươi hai ngày trở về chuẩn bị, năm ngày sau thành thân.”
“Hoàng Thượng......” Đoàn Chính Trung còn muốn chối từ, Hoàng Thượng đã đứng dậy. Hắn vội vàng hạ thắt lưng đi dìu Hoàng Thượng.
“Chính Trung, chúng ta đến ngự hoa viên đi dạo”
“Vâng.”
Cầu Mộ Quân thất thần trở về nhà.
Nàng nghĩ kết quả tệ nhất là nàng bị chém đầu. Không nghĩ tới, đường đường Hoàng Thượng, thế nhưng vũ nhục nàng như vậy.
Thành thân với thái giám, đại đa số ŧıểυ thư đều nhục nhã mà tự sát. Nàng lại không thể có ý định tự sát, huống chi Hoàng Thượng chỉ hôn cũng sẽ không cho phép nàng tự sát.
Cho nên trước mặt Hoàng Thượng, nàng thật sự chỉ có một con đường -- gả cho một thái giám.
Gả cho Hoàng Thượng cùng gả cho thái giám...... Thật sự đều cực đoan như nhau. Không nghĩ tới, đó lại là nhân sinh của nàng.
Hôn sự của Đại thiên kim Cầu hầu gia cùng thái giám đại tổng quản Đoàn Chính Trung dị thường náo nhiệt.
Ngày đó trên đường, đón dâu chật như nêm cối.
Ngày đó, gần như mọi người trong kinh thành đều đi ra xem náo nhiệt .
Trước ngày thành thân năm ngày, trước cửa Cầu phủ ngựa xe như nước. Người đến đều là các vị phu nhân, nói là tới chúc mừng đại ŧıểυ thư Cầu gia, nhưng cao hứng cũng là các nàng.
Mấy ngày nay bọn họ đến nói cho nàng biết rất nhiều tin tức nàng chưa từng biết đến, có liên quan đến vị phu quân tương lai của nàng.
Đoàn Chính Trung bởi vì tướng mạo anh tuấn, lại khéo đưa đẩy, nhu thuận, không chỉ được Hoàng Thượng yêu thích, ngay cả các nương nương trong hậu cung cũng đều thích hắn. Thậm chí...... Các vị nương nương này còn có thể kéo hắn lên trên giường vui cười tức giận mắng mỏ trêu đùa. Ở trong cung, hắn chạm tay có thể bỏng, ở tổng quản phủ, lại làm cho bọn hạ nhân e ngại vạn phần.
Hắn có thể vừa rồi thì hứng thú uống trà, đột nhiên lại tức giận hắt nước trà lên người hạ nhân, nóng đến mức nước mắt hạ nhân đã chảy ra mà vẫn không dám hé răng.
Hắn nuôi con mèo nhỏ, chó nhỏ, lúc trước còn đùa với chúng nó, sau lại để cho hạ nhân móc mắt chúng ra.
Quý phủ của hắn, không cho phép phát sinh việc yêu đương, từng có một hạ nhân cùng một tỳ nữ vụng trộm yêu nhau, hắn liền thiến kẻ kia, ném tỳ nữ vào thanh lâu.
......
Các phu nhân cùng các ŧıểυ thư nói sinh động như thật, giống như bọn họ chính mắt gặp qua.
Cầu phu nhân nghe xong xin Cầu hầu gia cầu xin với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng coi như không thấy.
Cầu Mộ Quân nâng khăn hỉ lên nhìn ra bên ngoài, phát hiện trên mặt mọi người trên đường đều đang tươi cười.
Hôn sự của nàng, dù sao cũng là trò cười cho tất cả mọi người trong kinh thành.