Đồ Nương há miệng thở dốc, mắt vẫn bị bịt kín nhưng miệng mũi và lỗ tai thì không bị che lại.
Nàng nuốt nuốt nước miệng, chịu đựng cổ họng đau rát nhỏ giọng nói: "Thảo dân không biết chữ, cũng không biết bộ y phục kia là y phục của nha hoàn.... Bình thường đều nằm dưỡng bệnh ở vương phủ, cũng chưa đi dạo vương phủ bao giờ, rất nhiều chuyện đều không hiểu.... Lúc đó... chỉ biết... hắn là Vương gia, cũng không biết hắn là vị Vương gia thứ mấy. Sau khi dưỡng bệnh xong, thảo dân tự thấy mình không xứng với Vương gia, rời phủ trốn đi, nhưng lại nghe nói phủ đệ Vương gia đang nhận người... đầu óc nóng lên......"
"Ngươi là nói, ngươi tưởng Thất vương phủ đang tuyển người nên trong lúc vô tình mới vào nhầm Tam vương phủ?"
Đồ Nương gật đầu: "Lúc thảo dân đi vào vẫn mặc xiêm y của Thất vương phủ, quả thực không phải cố ý... chỉ là âm kém dương sai, cho nên vẫn luôn đợi trong phủ. Công công.... Công công còn lừa ta kí văn tự bán đứt, nhất định không chịu trả lại cho ta...."
Đồ Nương không nhắc đến chuyện của Trúc Ngọc, chỉ nói chuyện nhập phủ. Nàng cũng không phải người ngu dốt, vừa mới nghe mấy lời kìa của Mạc Xuyên liền hiểu được ý tứ trong đó, sau đó thuận theo phối hợp, nói đúng 7, 8 phần sự thật.
Đợi Đồ Nương nói xong, Tam vương gia liền tức giận quát: "Bẻ cong sự thật! Thỉnh phụ hoàng minh giám!"
Hoàng Thượng nghe Đồ Nương nói xong, im lặng tự hỏi một chút, cảm thấy có vẻ có chút gượng ép. Mấy lần trùng hợp như vậy khiến hắn khó tin tưởng đây thực sự chỉ là trùng hợp. Mà Đồ Nương này khi nói lắp ba lắp bắp, đến từ cũng không nói rõ, khiến người ta khó mà tin tưởng.
Trời mới biết lý do thực sự là nàng đang sợ. Trên người mang theo trọng thương, lại đi gặp hoàng đế trong truyền thuyết, nếu không phải trên người nàng còn sót một hơi tàn thì có sẽ đã sớm sợ đến hồn phi phách tán rồi.
Nàng tuy che mắt, không nhìn thấy được long nhan nhưng có nghe được giọng nói, vừa nghe liền nhận ra được đây là ai, quả không hổ là bậc đế quân.
Hoàng đế chống cằm, trầm mặc một lát. Lúc này chỉ nghe Tam vương gia nói: "Thất đệ, ngươi cùng Bạch hổ chi nữ này nói thật hay nói dối không ai biết được. Nếu ngươi cố tình thông đồng với nàng ta thì làm sao mà bổn vương biết được nàng ta có phải do ngươi giật dây hay không? Chỉ cần ngươi hợp thành phu thê với nàng, cộng kết liên lý, bổn vương sẽ không truy cứu chuyện này nữa, ngươi vẫn là thất đệ của ta như cũ."
Lời nói này của Tam vương gia quả thực là vô cùng chấn động. Mọi người đều bị những lời này dọa ngốc. Tam vương gia này quả nhiên bị chọc giận đến đầu óc mê muội rồi, đến chuyện này cũng có thể nói ra. Quả nhiên là bị bức đến tuyệt lộ sao?
Cho dù Thái tử gia phạm phải lỗi lầm lớn như nào, cưới Bạch hổ chi nữ không phải chính là tự mình ném mệnh mình đi ư?
Bạch hổ chi nữ là cái gì chứ? Chính là mệnh khắc phu, thậm chí không phải là phu quân, chỉ liếc nhìn một cái cũng có thể sinh bệnh nặng! Tam vương gia quả nhiên ngoan tâm đã hạ, làm trò trước mặt hoàng thượng, hung hăng đào hố!
Lời này vừa thốt ra, Hoàng thượng còn chưa đáp ứng, Đồ Nương đã hoảng loạn nói: "Hoàng thượng, trăm triệu lần không thể. Thảo dân tự biết mình là Bạch hổ chi thân, trăm triệu lần không thể cùng Thái tử cộng kết liên lý được!!"
Nàng đúng là tự mình biết mình, nhưng lời này nói ra càng thêm vẻ tự tin không đủ. Nếu nói hai người yêu nhau, nàng thậm chí còn dám vào phủ làm đầu bếp, thế nhưng lại sợ thành thân? Nếu không muốn thành thân sao không trốn đi thật xa còn chạy tới Tam vương phủ làm đầu bếp?
Đáp án, đương nhiên đã bị những lời này của Đồ Nương công bố.
Quả nhiên, sau đó tất cả đều im lặng. Sau đó Hoàng thượng tức giận vung tay lên: "Người đâu, xem ra trẫm phải định lại ngôi vị Thái tử này rồi. Còn Bạch hổ chi nữ này nữa, giải vào thiên lao cho trẫm, chọn ngày hầu trảm!"
Đồ Nương bị một tràng của hoàng đế làm cho cả người lạnh toát, chịu không được ngất đi, trước khi ngất trong đầu nhớ tới khuôn mặt của Trúc Ngọc, phảng phất càng cảm thấy xa cách.
Tính ra, đã rất lâu rồi hai người không gặp nhau.
"Phụ hoàng chậm đã." Mạc Xuyên duỗi tay ngăn cản, quỳ trên mặt đất, vẻ mặt lãnh đạm.
"Sao? Có dị nghị gì?"
Hoàng thượng kiên nhẫn hỏi lại, chuẩn bị sẵn sàng nghe Mạc Xuyên đưa ra lời cầu tính, chuẩn bị nghe lời nói cuối cùng của hắn, nhưng lời mà vị Thái tử này nói ra lại khiến cho người ta kinh hồn.
"Chuyện này thực sự chỉ là trùng hợp. Phụ hoàng chớ giận, nếu như Người không tin, nhi thần sẽ cho mọi người một cái công đa͙σ."
"Lão Thất, con nói xem, con định công đa͙σ như thế nào đây?"
"Nàng.... Ở mặt đùi trong, có một nốt ruồi son." Mạc Xuyên cúi đầu nói.
"Cái gì??" Hoàng đế cả kinh: "Tra, tra cho ta!!"
Đồ Nương ngất trên mặt đất bị kéo xuống, sau đó lại bị nâng trở lại. Mấy cung nữ quỳ trên mặt đất, nói: "Hồi Hoàng thượng..... Thái tử gia.... Nói không sai ạ."
Lúc này không riêng gì Hoàng thượng, bao gồm cả Tam vương gia đều hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ vào Mạc Xuyên, nửa ngày không nói nên lời.
Vẻ mặt Hoàng thượng mỏi mệt, che lại cái trán suy sụp ngồi xuống, "Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên....."
Ở đùi trong, gần với vị trí tư mật, quả nhiên có một nốt ruồi màu đỏ sậm. Chỗ tư mật nhất của Bạch hổ chi nữ, nếu Thái tử biết được, mọi chuyện như nào hoàn toàn có thể đoán được....
Thái tử gia này, có thể nói là người có tình. Vừa không e ngại Bạch hổ chi mệnh, thậm chí còn cùng nàng....thân mật.
Nếu bảo hắn muốn lợi dụng mệnh số Bạch hổ khắc chết tam ca của mình thì đây đúng là một chuyện nực cười.
Ai dám dây dưa với người có Bạch hổ chi mệnh chứ, trong thiên hạ này có lẽ chỉ có một mình Thái tử thôi!
Thấy phụ hoàng suy sụp, khóe môi Mạc Xuyên cong cong, xem ra con át chủ bài này ra đúng lúc, đúng là không người phản bác. Cuối cùng.... Hắn vẫn thắng.
"Thân là thiên tử, sao có thể bị kẻ hèn Bạch hổ ảnh hưởng chứ. Thần long hộ thể, lập thiên địa, còn phải sợ một Bạch hổ chi mệnh hay sao?" Môi đỏ của hắn khẽ mở, một lần nữa lặp lại, vang vọng toàn bộ trong phòng, tiếng vang vọng lại dường như phá tan mọi thứ, đánh thẳng vào lòng người.
Tam vương gia thất thần ngồi dưới đất, lẩm bẩm tự nói: Đăng Văn Cổ vang, lưu đày ba ngàn dặm. Hắn chính là... rốt cuộc, hắn đạt được cái gì?
Thôi, chỉ có thể trách hắn vô dụng, ánh mắt thiển cận, không biết nhìn xa.... Quả nhiên, giống hệt mẫu phi...
Mà Mạc Xuyên vương gia này, đứng hàng thứ bảy, mẫu phi chỉ là một tỳ nữ bò lên được long sàng. Hắn từ nhỏ đều phải chịu bị vắng vẻ và bài xích. Nhưng ông trời lại một hai muốn trêu đùa nhân tâm, đứa trẻ do một tỳ nữ nho nhỏ sinh ra lớn lên lại giống đương kim hoàng đế nhất, cho dù là khuôn mặt hay nội tâm.
Hắn ta mang đế vương chi tâm, cũng không kém hơn đương kim hoàng đế là bao. Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước....
Phế Thái tử ư? Vừa nghe những lời này của lão Thất, cho dù là đương kim hoàng đế cũng không thể phản bác được. Thật là hâm mộ. Lão Thất, đúng là người tốt nhất cho vị trí Thái tử.
Việc này hạ màn, Hoàng thượng hạ lệnh vĩnh viễn không được truyền ra ngoài, mỗi người đều phải giữ kín cái miệng của mình, nếu không thì tru di cửu tộc.
Còn về phần Tam vương gia, Hoàng thượng tha cho hắn không phải lưu đày, việc này cũng không tra cứu nữa, còn nhét thêm hạ nhân vào phủ hắn, rồi điều hai thái y theo hắn về phủ trị liệu.
Mạc Xuyên vẫn làm Thái tử như cũ, hôm nay liền chuyển vào Đông cung, Thất vương phủ thì tạm gác lại. Còn về phần Đồ Nương.....
Nàng vẻ mặt đưa đám, ngồi trong Cung Cảnh Dương, bị vài nô tì hầu hạ, thái giám chăm sóc, được dùng kim sang dược tốt nhất.
Sao nàng lại ở đây? Còn không phải một câu của hoàng đế muốn thành Nguyệt Lão để tác thành cho hai người sao.
Nàng quả thực muốn chết! Lúc đó ở trong cung, nàng túm chặt ống tay áo của Mạc Xuyên không buông, khàn giọng hỏi: "Ngươi.... Ta đã thành thân với Trúc Ngọc rồi."
Hắn rút tay khỏi sự lôi kéo của Đồ Nương, phất tay cho hạ nhân lui xuống, ngồi trên mép giường nói: "Ngươi cho rằng ta muốn à? Cái sọt ngươi chọc ra cho ta cũng đủ lớn đấy!"
"Phu quân của ngươi bảo ngươi về quê ngốc, ngươi lại khen ngược, chạy tới ở cách vách nhà ta! Vốn định làm trò trước mặt người ta mang ngươi đi, không ngờ ngươi lại... rốt cuộc đầu óc ngươi bị làm sao thế!"
Đồ Nương giận đỏ hồng cả mặt, không cẩn thận đụng mông vào bệ cửa sổ, đau đến nhe răng trợn mắt: "Phu quân ta ở đâu thì ta sẽ ở đó! Ngươi đừng hòng đuổi ta đi!"
Mạc Xuyên một chưởng đánh vào miệng vết thương của Đồ Nương, ác thanh ác khí nói: "Gặp ngươi liền không có chuyện tốt!"
"Là ngươi bắt ta đi, một đường bị thương cũng toàn là ta!"
Hai người đấu võ mồm một lát sau đó cả hai đều thở hổn hển, càng nhìn nhau càng không thấy vừa mắt.
Mạc Xuyên đá đá góc giường nói: "Ngươi cứ ngoan ngoãn ở im đó cho ta! Đường đường là một cái trắc phi, đừng có suốt ngày đu bám ta như thế! Đợi sau này ta kiếm cớ rồi cho ngươi xuất cung!"
Đồ Nương nghe qua có vẻ như thời gian rất lâu, lôi kéo Mạc Xuyên năn nỉ nói: "Ta muốn gặp phu quân ta một chút, ngươi mời hắn vào cung được không?"
"Ngươi cho rằng trong cung này tùy tiện ai cũng vào được sao?" Hắn hừ một tiếng, chuẩn bị rời đi, lại nghe Đồ Nương nói: "Hoàng thượng vì sao nhất định muốn ta với ngươi phải thành thân?"
Chân hắn dừng ở cửa, không quay đầu lại, chỉ lưu lại một câu nói: "Chỉ là, ta chung quy không phải lão Tam của hắn."
.............
Mấy ngày sau, Đồ Nương dưỡng thương khá tốt rồi nhưng vẫn không gặp được Mạc Xuyên.
Nàng ở trong cung đến cửa cũng không dám ra, cả ngày trốn ở trong phòng, chỉ sợ lại dính phải chuyển gì. Từ một khắc tiến cung kia, quỳ trước mặt hoàng đế, nghe Mạc xuyên, Tam vương gia và hoa công công nói chuyện, Đồ Nương liền hiểu.
Đây không phải là thế giới mà nàng có thể sinh tồn, không phải nàng đã tới chỗ không nên tới, nàng chẳng qua trùng hợp bị cuốn vào.
Cuối cùng nàng cũng hiểu, thì ra nhà đế vương hoàn toàn không giống nhà bình thường. Giữa bọn họ giống như là người lạ vậy.
Đồ Nương nhớ tới Yên Thành của mình, thành chủ không hề làm giá, luôn đi theo thôn dân bọn họ ầm ĩ, từ cửa đông đến cửa tây mọi người đều thân thiết phảng phất như người một nhà.
Mà trong cung này chỉ khiến Đồ Nương sợ tới mức không thở nổi, thậm chí nói cũng không dám nói, chỉ sợ đắc tội với người ta.
Nàng rất không thích nơi này. Thật muốn sớm ngày gặp lại Trúc Ngọc.
Thật vất vả Đồ Nương mới tóm được cơ hội đụng phải Mạc Xuyên liền túm lấy tay áo hắn không buông. Mạc Xuyên vốn chỉ là trùng hợp đi ngang qua cửa, lại bị Đồ Nương túm lấy kéo vào bên trong.
Các cung nữ nhìn theo trộm cười, sau đó ngầm hiểu đi ra xa, không nghe lén góc tường nhà Thái tử gia.
Nhưng thực ra bên trong phòng bầu không khí lại vô cùng xấu hổ.
Đồ Nương cúi đầu khom lưng, để Mạc Xuyên ngồi xuống. Trên bàn là một ấm trà ngon cùng một ít điểm tâm, nàng quỳ trên mặt đất, từng câu từng chữ nói ra cảm xúc đã ấp ủ mấy hôm nay.
"Hồi Thái tử gia, Đồ Nương có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo, ngài có thể nghe một chút không?"
Mạc Xuyên trợn mắt, ra chiều không để ý: "Nói đi."
"Hồi Thái tử gia, Đồ Nương có cái ý tưởng, ta giả chết sau đó ngươi làm tang lễ cho ta, đem ta rời cung được không?"
"Ngươi đang nói đùa à? Ngự y trong cung cũng không phải để trưng cho đẹp, thuốc giả chết không dùng được."
"Vậy ngươi tìm mấy sát thủ bắt ta đi, rồi nói với Hoàng thượng là không tìm được ta? Có ổn hơn không?"
"Bổn Thái tử đi đâu tìm sát thủ võ công cao cường có thể lẻn vào cung bắt ngươi đi hả?"
"Vậy... Vậy.... ngươi nói.... Ngươi không yêu ta, được không?" Nàng cúi đầu, đỏ mặt nói.
Mạc Xuyên cười nhạo một tiếng, giường như nghe xong một câu chuyện cười, "Bổn Thái tử vốn không yêu ngươi. Ngươi cứ ngốc ở chỗ này đi, thời cơ chín muồi ta tự nhiên sẽ thả ngươi đi."
Hắn nghe Đồ Nương lôi ra một đống ý tưởng kì lạ, không muốn tiếp tục nữa liền đứng dậy rời đi nhưng lại bị Đồ Nương níu lấy.
"Vậy... khoảng bao lâu?"
"Không biết."
Đúng lúc này, ở bên ngoài một thái giám gõ nhẹ cửa nói: "Thái tử gia, Hoàng thượng muốn ngài lập tức đến Thanh Thần Điện, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng.
"Hả? Chuyện gì quan trọng như vậy?"
"Hồi Thái tử gia, nói là có người ở ngoài cung... xé Bách niên bảng."
Bách niên bảng.... Vẻ mặt Mạc Xuyên sững lại, chợt nhớ tới một người, sau đó lướt qua Đồ Nương nhanh chóng rời đi.
Ps: Tặng thêm cho các nàng phúc lợi sau những ngày dài tui bỏ bê mà vẫn được các nàng quan tâm
Ps 2: khs watt máy tính không vào đc, tui phải ed máy tính xong cop vào draft mail rồi lên điện thoại vào mail cop lại lên này@.@ thật là vất vả.