"Tam ca, đầu bếp này của huynh trông thật là quen mắt."
"A, thật không thể tưởng tượng được, đầu bếp ở vương phủ của ta cũng quen biết đương kim Thái tử gia sao?" Tam Vương gia ngoắc ngoắc ngón tay, "Ngươi lại đây, nói xem ngươi có quen Thất đệ không?"
Đồ Nương ngốc tại chỗ, khẩn trương đến nỗi không biết phải làm sao, á khẩu không nói nên lời, cũng may có Hoa công công ở bên cạnh vỗ vỗ lưng nàng, ý bảo nàng nhanh chóng đáp lại lời chủ tử. Lúc này nàng mới nhỏ giọng nói: "Hồi Vương gia, ta cũng Thái tử chỉ mới gặp nhau có một lần, cũng không thể tính là quen biết được ạ."
"Nhưng bổn vương lại nhớ, ngươi còn nấu một bát mì cho bổn vương ăn. Vị cay nồng ngon miệng, khiến người ta muốn ăn mãi không ngừng." Mạc Xuyên dùng đũa gắp một miếng sủi cảo tam tiên gần mình nhất cho vào miệng.
"Ha... thật là thú vị..." Tam Vương gia cũng gắp một miếng sủi cảo cho vào miệng, sau khi nuốt xuống xong tỏ vẻ chưa đã nói: "Ngay cả bổn vương cũng muốn thử bát mì kia một lần."
"Vương gia, chuyện này không phải quá đơn giản sao ạ. Dù sao đầu bếp cũng đang ở ngay trước mặt đây, muốn ăn thì kêu nàng ta đi làm là xong."
Lời này vừa nói xong Hoa công công Tam vương gia liền cười lắc đầu nói: "Nhưng đã có cả một bàn mỹ thực trước mặt rồi, bụng không chứa thêm nổi nữa. Không bằng đợi đêm nay bổn vương tiêu thực xong thì lại làm cho bổn vương là được." Sau đó lại bổ sung thêm: "Còn nữa, Thất đệ à, sau khi sắc phong xong cũng không thể tự xưng là nữa, đệ nên sửa miệng lại đi."
Mạc Xuyên không ngờ lúc nãy mình không để ý nên buột miệng thốt ra bổn vương xong cũng bị Tam Vương gia tinh tế nghe được. Quả nhiên, hắn ta đối với vị trí Thái tử vẫn canh cánh trong lòng. Buông đũa xuống, hắn cười nói: "Tam ca nói phải, nhưng hôm nay chỉ có hai người chúng ta, vậy thì cứ bỏ đi thân phận và địa vị, coi như chúng ta chỉ là hai huynh đệ bình thường đang uống rượu tán dóc thôi, có được không?"
"Được! Thất đệ quả nhiên sảng khoái hơn người. Tam ca trước kính đệ một chén." Tam Vương gia nói xong ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. "Ngươi lại đây, giới thiệu các món ăn trên bàn đi."
Giới thiệu một bàn đồ ăn xong, Bưu lão đại nhanh chóng bước lên, đặt hai món điểm tâm mình làm lên bàn, hơi cúi người nói: "Bánh ngàn lớp, lư đả cổn."
Nghe xong hai đầu bếp giới thiệu tên món ăn xong, Tam Vương gia hổ thẹn nói: "Vương phủ chỉ có hai vị đầu bếp này, có chút hương dã thô tục, thất đệ đừng để bụng."
"Tam ca, đầu bếp trong phủ tuy ít, nhưng mỗi người đều có tay nghề, thất đệ thèm đỏ mắt còn không được đây."
Mạc Xuyên dẫn trước, cầm đũa bắt đầu ăn, vừa ăn vừa liên tục gật đầu khen ngợi. Tam Vương gia vẫn bám theo chuyện của Đồ Nương, hỏi: "Thất đệ, đến cùng là vì sao mà đệ quen được đầu bếp trong phủ ta vậy?"
Mạc Xuyên nhấp một ngụm rượu, ánh mắt trêu đùa nhìn chằm chằm Đồ Nương, mãi cho đến khi nàng cúi đầu thấp đến mức chỉ hận không thể tìm một cái khe hở mà chui xuống thì mới không chút để ý nói: "Bèo nước gặp nhau thôi, tiện tay cứu nàng ta một mạng."
"Nói rõ hơn một chút đi." Tam Vương gia hiển nhiên vô cùng hứng thú.
"Lúc đó thất đệ lạc đường, hai người tình cờ gặp nhau, nên đã làm bạn đồng hành. Lúc nàng lạnh cho nàng mượn xiêm y, nàng khát thì hứng sương buổi sớm cho nàng uống, lúc nàng đói còn cho nàng một quả táo, không ngờ sau đi bị sơn tặc chặn lại, còn cứu luôn được một mạng cho nàng."
Bẻ cong sự thật.... Hoàn toàn bẻ cong sự thật!!!!!
Đồ Nương siết chặt tay, cả người tức đến phát run. Nàng nghiến chặt răng, nín thở đến mức sắc đỏ lan cả xuống cổ! Mà Mạc Xuyên càng nói lại càng quá đáng, cái gì mà cõng nàng hôn mê bất tỉnh cầu cứu ở ven đường, cái gì mà đi từ sớm đến chiều, từ lúc trời còn sáng chưng đến lúc trời tối mịt?? Cuối cùng còn dùng 1 lượng bạc cuối cùng trên người mình mua cho nàng một bát trà gừng??
Mạc Xuyên càng nói càng hăng, thậm chí còn huơ chân múa tay, cứ như những chuyện đó thực sự do hắn làm vậy. Thậm chí đôi lúc còn như có như không liếc nhìn Đồ Nương, vẻ mặt bỡn cợt rõ mồn một!
Không dừng ở đó, hắn còn bắt Đồ Nương phải phối hợp đật đầu với mình.
Nàng nhịn, nhịn, nhịn, nhịn đến đỏ cả mắt, quỳ xuống, nghiến răng nói: "Tạ ơn Thái tử gia, Đồ Nương suốt đời không quên."
Nhìn Đồ Nương quỳ trên mặt đất, mắt phiếm hồng, Tam vương gia nghĩ chắc nàng đang cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng, thổn thức nói: "Không ngờ, Thất đệ và nữ đầu bếp này lại có một đoạn tao ngộ đến như vậy." Lại thấy Đồ Nương đang mệt mỏi quỳ dưới đất, liền nói: "Thôi mọi chuyện đã qua rồi, mau đứng lên đi. Thấy ngươi làm cả một bàn thức ăn như vậy, lại đứng từ nãy, chắc cũng mệt mỏi rồi, lui xuống nghỉ ngơ đi." Đồ Nương nghe xong phấp phới trong lòng, rạo rực trả lời, nhưng mói lùi đến cạnh cửa, vừa xoay người bước được nửa bước đã bị một câu nói từ phía sau làm cho đứng hình.
"Chậm đã." Mạc Xuyên cũng không thèm liếc nhìn về phía cửa, cầm lấy chén rượu gạo trên bàn nhấp một ngụm, "Thất đệ có một yêu cầu quá đáng, không biết Tam ca có đồng ý nghe không?"
Tam vương gia trong lòng tuy không vui, nhưng vẫn nể mặt Mạc Xuyên nói: "Thất đệ, không cần khách khí."
"Thất đệ thấy nàng liền cảm thấy vô cùng hoài niệm. Không bằng như này, ngày mai, Thất đệ sẽ tìm hết tất cả những đầu bếp nổi danh nhất trong kinh thành đến phủ Tam ca có được không?"
"Thất đệ, chẳng lẽ đệ coi trọng..... Đầu bếp này của phủ Tam ca sao?"
Mạc Xuyên nghe xong nhướng mày nói: "Nói như vậy cũng không hẳn là sai."
Lời này vừa thốt ra mọi người lập tức kinh ngạc. Nhất là Hiểu Xuân đứng phía sau Mạc Xuyên càng là thất kinh đến không thốt lên lời, trong ánh mắt lộ ra một phần ghen ghét, ba phần hâm mộ. Thậm chí cả Bưu lão đại cũng bị dọa sốc! Đồ Nương đây là chuẩn bị.... Bay lên đầu cành làm phượng hoàng sao?? Mới mấy ngày trước nàng vẫn còn là một thôn nữ nhà quê chuyên bán thịt lợn, sao mới tới làm đầu bếp ở Tam Vương phủ được bảy tám hôm mà đã lột xác biến thành phượng hoàng rồi thế??
Bàn tay vẫn thường hơi nhếch lên thành hình hoa lan chỉ của Tam Vương gia cũng bị biến hình, chuyển thành nắm chặt dưới bàn, ngón tay khẽ gõ gõ lên đầu gối, trong ánh mắt thể hiện rõ sự không hài lòng.
Chuyện này là thế nào chứ? Đường đường là đương kim Thái tử gia, vậy mà lại coi trọng một nữ đầu bếp? Khuôn mặt kia, đôi tay kia cũng không phải dạng đẹp đẽ gì cho cam? Chẳng lẽ là thay đổi khẩu vị? Rõ ràng vị Thất đệ này của hắn ta đang đẩy hắn ta vào tình huống khó xử.
Nếu như người đi rồi, bọn hạ nhân trong phủ chắc chắn không giữ mồm miệng được, đến lúc đó chỉ sợ tin đồn sẽ lan khắp cả kinh thành.
Mọi người sẽ đều nói: "Thái tử gia đến phủ Tam vương gia chơi, không những không tặng thêm cho phủ Tam vương gia quạnh quẽ được cái gì mà còn khoét của người ta một vị đầu bếp! Hiển nhiên đến đồ ăn cũng không muốn Tam Vương gia được ăn ngon miệng! Không có đầu bếp, toàn phủ từ trên xuống dưới hoàn toàn không có cơm ăn!"
Nói không chừng lời đồn còn càng khó nghe hơn nữa, đến lúc đó thể diện của Tam vương gia hắn sẽ hoàn toàn mất hết! Cả kinh thành này hắn cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại.
Vẻ mặt của Tam vương gia y hệt vẻ mặt của Đồ Nương lúc nãy, nghiến răng, cố tỏ ra bình thản cười nói: "Thất đệ lại nói đùa rồi, đệ là người chuẩn bị nhập cung. Đầu bếp trong cung chính là đầu bếp trứ danh của khắp thiên hạ tề tụ về, thiếu một vị đầu bếp này của phủ Tam ca cũng chẳng sao hết."
"Tam ca, nhưng Thất đệ thật sự rất hoài niệm nàng. Biết nàng không thể nhập cung, thất đệ nguyện ý giữ nàng lại ở Thất vương phủ, rảnh rỗi xuất cung đến gặp nàng cũng được rồi."
Lời này nói ra, thật sự giống đến bảy tám phần tác phong của một người si tình. Chỉ là nếu nhà gái đổi thành một ŧıểυ cô nương nũng nịu thì mọi người sẽ thoải mái hơn.
Chính vì thế, tình cảnh bây giờ chính là tất cả mọi người đều không mấy ưa thích Đồ Nương. Cái người phụ nhân nông thôn này mà cũng xứng được Thái tử gia ưu ái ư??
"Aizzz, Thất đệ, đệ...." Tam Vương gia muốn nói lại thôi, cuối cùng chuyển thành thở dài: "Thôi, như này đi, để nàng tự quyết định, được không?"
"Vậy Thất đệ xin cảm tạ Tam ca trước."
Mạc Xuyên vẻ mặt đắc ý rõ ràng, như có thể thấy trước được đáp án của Đồ Nương, nhất định nàng sẽ đi theo hắn vậy.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Đồ Nương, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Mà Đồ Nương lúc này chính là vô cùng hoang mang. Nàng không biết đến tột cùng Mạc Xuyên muốn làm cái gì. Vì sao lại muốn nàng, chỉ sợ chuyện này có nguyên nhân, hoàn toàn không như lời hắn nói bên ngoài.
Nàng biết Mạc Xuyên không thích nàng, những lời nói lúc nãy chẳng qua chỉ là thủ đoạn để kéo nàng đi mà thôi. Nếu nàng đồng ý, chỉ sợ sẽ bị Mạc Xuyên mang về Thất vương phủ ở cách vách, sau đó sẽ bị vị phu quân kia nhà mình đưa lại về Yên Thành.
Hừ! Nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý! Nàng quyết định rồi, một khi phu quân nhà mình vẫn còn ở kinh thành mọt ngày thì nàng cũng nhất định phải ở lại kinh thành một ngày! Quyết không thỏa hiệp!
"Hồi Thái tử gia, Đồ Nương thô tục, chữ to không biết, chữ nhỏ không hay, chỉ biết làm chút thức ăn. Cũng không dám cuồng vọng tự quyết định đi ở, tùy Tam Vương gia xử lý ạ."
Mấy lời này... so với câu nói lúc nãy của Xuân Hiểu, ngược lại lộ ra vài phẩn nóng nảy.
Tuy nhiên, lời nói trong lúc vô ý này của Đồ Nương thật ra lại vừa khéo là câu trả lời thỏa đáng nhất, so với bình thường thì thực sự khôn khéo hơn rất nhiều. Câu nói này cũng vô hình trung thể hiện ra lòng trung thành của nàng với Tam Vương gia, mặc dù thực tế thì nàng chả trung thành với ai hết.
Tục ngữ có câu, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Tam Vương gia lúc này mới coi như được hả dạ một phen!
Sao? Ngươi có nha hoàn trung thành và tận tâm thì ta không thể có đầu bếp trung thành và tận tâm à?!
Nhìn vị đầu bếp này của ta mà xem, không lên tiếng thì thôi chứ một khi lên tiếng chính là kinh động lòng người! Cái gì gọi là đa͙σ đức tốt, cái gì gọi là coi tiền tài như cỏ rác, Tam Vương gia hắn hôm nay coi như được chứng kiến tận mắt rồi!
Đây không phải chính là nói vị đầu bếp này trong phủ hắn sao? Thấy người sang không bắt quàng làm họ, trung thành tận tâm đi theo vị Thái tử vừa bị phế này là hắn. Tam Vương gia thầm nghĩ trong lòng, sau này nhất định phải ban thưởng cho nàng thật tốt mới được!
Mạc Xuyên nghe xong sắc mặt lập tức trầm xuống, hoàn toàn không còn vẻ mặt tươi cười như lúc nãy, hoàn toàn trái ngược với Tam Vương gia ngồi bên cạnh.
Hắn ném đũa xuống, lạnh lùng buông một câu: "Tam ca, vị đầu bếp này trong phủ của hình, thật đúng là trung thành. Thôi, Thất đệ cũng chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, cũng không có gì. Tam ca, trời cũng không còn sớm nữa, Thất đệ cũng đã no, xin cáo từ."
Đương kim Thái tử gia đương nhiệm, trên bàn cơm ở Tam Vương phủ, còn chưa ăn xong đã lập tức rời đi. Đôi đũa kia, một chiếc vẫn nằm nghiêng bên bát cơm, một chiếc đã sớm lăn xuống đất. Từ tình cảnh của đôi đũa có thể thấy được người dùng nó lúc ấy đã ôm tâm tình như thế nào ném nó xuống bàn.
Toàn phủ trên dưới ai nấy đều vô cùng vui mừng, mức độ chả kém gì Tam Vương gia.
Mạc Xuyên vừa đi, Tam Vương gia lập tức nói muốn ban thưởng cho Đồ Nương, hỏi nàng muốn gì.
Nàng nhìn Hoa công công, sau đó đột nhiên quỳ xuống, sốt ruột nói: "Tam Vương gia, Đồ Nương muốn xem lại... bản văn khế lúc trước mình đã điểm chỉ."
"Sao thế? Sao phải xem lại?"
"Lúc đó Đồ Nương điểm chỉ, còn chưa kịp nhìn rõ trên đó viết cái gì... Đồ Nương muốn cầm nó tới thư viện nhờ người biết chữ đọc cho mình nghe."
"Điều này thì có gì khó chứ?" Tam Vương gia phất tay: "Hoa công công, ngươi mau đi lấy văn tự cầm cố của nàng ra đây, đích thân bổn vương đọc cho nàng nghe."
Hoa công công nghe xong toát mồ hôi, khom lưng nói: "Khế ước ở chỗ lão mama, thỉnh Vương gia chờ một lát, để nô tài đi lấy."
Nửa chung trà sau, Hoa công công trình lên một phần khế ước. Tam vương gia mở khế ước ra, đọc qua, sau đó nói: "Đây có phải văn tự cầm cố đâu? Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, văn tự bán đứt. Chẳng lẽ ngươi điểm chỉ sai rồi?"
Quả nhiên là như vậy! Phỏng đoán trong lòng Đồ Nương hoàn toàn được xác thực. Nàng dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Hoa công công, sốt sắng nói: "Không thể nào! Lúc đó công công nói với ta đây là văn tự cầm cố nên ta mới điểm chỉ. Ta còn hỏi lại công công đây có phải văn tự bán đứt không, công công còn khẳng định đây là văn tự cầm cố mà!"