Màn biểu diễn kéo dài hồi lâu, cuối cùng cũng đến lúc tan cuộc.
Mọi người ở ngoài thành đều chen chúc nhau đi vào trong thành, chỉ để lại bốn tráng hán đứng gác ở bên ngoài, còn lại đều ai có nhà về nhà, ai ở trọ thì về ở trọ.
Ngày thứ hai của lễ tế tổ, trời còn chưa sáng, các hương thân trong thành đã thức dậy. Hành trình hôm nay nɠɵạı trừ việc lễ phật ở bên ngoài còn là đêm dẫn hồn. So với ngày thứ nhất thì càng thêm phần trang nghiêm hơn.
Đồ Nương dậy sớm, vì không muốn đánh thức Trúc Ngọc nên lén lút vào sân cho gà ăn. Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi thì Trúc Ngọc cũng vừa tỉnh. Hai người ăn điểm tâm bằng màn thầu và cháo loãng, sau khi dọn dẹp một chút thì chuẩn bị xuất phát.
Trong thành không có ngôi chùa nào cả, chùa miếu bái phật đều được xây ở sườn núi Nam Sơn bên ngoài thành. Muốn đến nơi phải đi một chặng đường dài, vượt một con suối, lại leo lên 999 bậc cầu thang mới lên được chùa Nam Yên.
Ngồi chùa Nam Yên này cũ nát, vị trí lại quái gở cho nên ngày thường không ai lên đó bái phật cả. Hơn nữa nghe nói hòa thượng bên trong cũng chỉ có mấy vị mà thôi.
Nhưng ngôi chùa này, địa vị lại không hề nhỏ.
Đồ Nương đã từng nghe thành chủ nói quá, ngôi chùa này đừng nhìn nó cũ nát như thế nhưng mấy trăm năm trước tốt xấu gì cũng là do quốc quân tự mình yêu cầu xây dựng, là để bảo vệ sự bình an của Yên Thành.
Chỉ vì Yên Thành này có người thương của vị quốc quân kia.
Câu chuyện tình yêu của quốc quân và cô nương nọ ở Yên Thành vẫn luôn là giai thoại được truyền từ đời tổ tiên truyền xuống. Vì vậy vào ngày lễ tế tổ, mọi người đều đến ngôi chùa này để cúng bái.
Đồ Nương mang theo hai cái bánh mì lớn làm lương khô, lại sợ Trúc Ngọc không ăn quen liền mua thêm cho hắn hai cái màn thầu nóng hổi, lại mang theo một bầu nước, rồi mới cùng mọi người xuất phát.
Đoạn đường tuy dài nhưng rất náo nhiệt. Các hương thân vừa đi vừa trò chuyện trêu đùa nhau. Nhóm hán tử khỏe mạnh thì giúp nhóm nữ nhân xách đồ, ai mệt thì có thể ngồi xuống ven đường nghỉ tạm.
Trúc Ngọc và Đồ Nương đi ở nhóm cuối cùng, hai người nện bước không nhanh không chậm mà đi. Đi được một lúc, Trúc Ngọc quay đầu lại nhìn Đồ Nương đi phía sau, vươn tay ra nói: "Đưa tay nải cho ta."
Đồ Nương vừa nghe những lời này xong, lại liếc mắt nhìn những tráng hán đang xách giỏ và tay nải đi phía trước, lập tức hiểu rõ, che mặt thẹn thùng: "Ta rất khỏe."
Nhưng nàng cũng lại thập phần luyến tiếc phần ôn nhu này của Trúc Ngọc, vì thế lại nũng nịu đỏ mặt đưa tay nải qua.
Trúc Ngọc nhận lấy tay nải, mở ra, uống một ngụm nước, nhìn khuôn mặt Đồ Nương nói: "Ta chỉ muốn uống nước thôi."
Sau đó hắn đưa tay nải lại cho Đồ Nương, rồi tiêu sái xoay người, khoanh tay chậm rãi đi về phía trước. Đồ Nương bĩu môi khoác tay nải lên đi theo, có chút bực tức đưa chân đá đá mấy viên đá nhỏ bên cạnh.
-----------Bản edit được đăng DUY NHẤT tại Wattpad nick Seo-senpai. Những trang Web khác đều là ăn cắp----------
Nhưng viên đá không lớn không nhỏ này lại cố tình gây sự, bay thẳng đến chân Trúc Ngọc.
Trúc Ngọc cảm thấy bụng chân bị cái gì đó bắn trúng, liền quay đầu lại nhìn. Đồ Nương giương mắt nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt nghẹn cứng huýt huýt sáo, dáng vẻ "Ta không biết chuyện gì đang xảy ra."
Trúc Ngọc buồn cười liếc nhìn một cái, quay đầu lại tiếp tục đi.
Cả một đoạn đường tiếp theo rất bình yên. Đồ Nương đi phía sau không dám làm động tác gì kì lạ nữa. Cả nhóm người đi lòng vòng một hồi rồi tiến vào trong núi, đi tới bên cạnh dòng suối.
Dòng suối trong vắt nhìn thấy cả đáy, không sâu lắm. Nước chảy cũng, độ sâu khoảng ngang đùi, chỉ là đáy suối có chút bùn mềm nên khi đi dễ bị trượt chân.
Nữ nhân gia không thể lộ chân, cho nên mấy kiệu phu liền để chân trần, đứng trong suối cõng nhóm nữ nhân qua suối. Còn các nữ nhân có gia thất rồi thì không cần kiệu phu, để phu quân của các nàng xuống nước cõng các nàng qua bờ bên kia là được.
Nhưng chuyện này đối với nhà Đồ Nương, chính là một chuyện vô cùng khó khăn.
Mắt thấy những người đã qua suối rồi đi càng ngày càng xa nhưng Trúc Ngọc vẫn nhíu mày đứng ở bờ suối không có động tĩnh gì, Đồ Nương liền cẩn thận hỏi: "Hay là, để ta xuống cõng chàng? Hay chàng xuống cõng ta?"
Trúc Ngọc không trả lời, chỉ dùng ánh mắt nói cho Đồ Nương biết, cả hai điều này đều không được. Hắn vừa không muốn để nữ nhân cõng vừa không muốn để chân trần đi xuống nước. Nhưng như thế này thì phải làm thế nào đây?
Có cách! Đồ Nương đã nghĩ ra một biện pháp. Nàng đứng tại chỗ hướng về phía trước gân cổ kêu to: "A Tráng, huynh tới giúp ta!"
Giọng nói này đã lập tức gọi được A Tráng trở lại. A Tráng lại đi xuống nước, lộ ra cơ bắp rắn chắc, ngồi xổm xuống, kiên định nói: "Trúc đại ca, đừng khách khí! Lên đi!"
Trúc Ngọc đen mặt, ngửi mùi mồ hôi trên người A Tráng, nói: "Không cần, ta tự đi được."
A Tráng rất nhiệt tình nhưng sau khi bị Trúc Ngọc từ chối rõ ràng có vẻ thấy vô cùng mất mát. Đồ Nương thấy vậy liền nể tình nói: "Vậy huynh cõng ta qua nhé."
Vì thế, A Tráng lại ngồi xổm xuống, chờ Đồ Nương leo lên lưng mình. Nhưng kết quả là đột nhiên giữa đường lại nhảy ra mọt cánh tay ngăn Đồ Nương lại.
Sắc mặt Trúc Ngọc càng khó coi hơn nữa, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy: "Nếu nàng dám leo lên lưng hắn ta thì đừng hòng đi cùng ta nữa."
Nghe mấy lời này của Trúc Ngọc xong, Đồ Nương liền nhăn mặt lại, vội xin lỗi A Tráng, để hắn đi trước.
Nhìn bóng dáng mất mát của A Tráng, nàng thực sự rất muốn gọi hắn lại. Nhưng cố tình bên cạnh nàng lại có một vị phu quân tính tình cổ quái, nếu nàng thực sự lên lưng của A Tráng, vị này nhất định sẽ không chịu để ý đến nàng cả tháng mất.
A Tráng đi rồi, Trúc Ngọc thở dài cởi áo ngoài của mình ra, xắn cao ống quần, đặt chân trần vào trong nước.
Cuộc đời này của hắn, đây là lần đầu tiên hắn trải qua chuyện này.
Nước mát lạnh, chậm rãi chảy qua đùi, lớp bùn dưới chân mềm mại, có thể cảm nhận được dòng nước đang chảy qua. Trên mặt nước chợt lóe lên, có cái gì đó vừa theo dòng nước lướt qua.
Cảm giác không hề khó chịu như hắn tưởng tượng, ngược lại còn có một tia kì diệu.
Hắn ngồi xổm xuống, ý bảo Đồ Nương leo lên lưng mình.
Đồ Nương được hắn nhẹ nhàng cõng lên, ngửi được hương trà nhàn nhạt tỏa ra từ người Trúc Ngọc. Tiếng nước chảy róc rách, khoảng cách chỉ có vài bước là sang đến bờ bên kia, nhưng thời gian lại như trải qua đến mấy đời, khiến trong lòng Đồ Nương nổi lên từng đợt gợn sóng.
Sau khi lên bờ, Trúc Ngọc mặc lại đồ vào, tiếp tục bước đi.
"Lúc chàng cõng ta cảm giác thật kì lạ." Đồ Nương nghiêng đầu, đi sát phía sau Trúc Ngọc.
"Chê ta gầy à?"
"Không phải. Mọi năm ta cũng đều được người khác cõng qua sông." Nàng nhớ lại, "Nhưng năm nay được chàng cõng, ta cảm thấy thích nhất."
Trúc Ngọc nở nụ cười nhàn nhạt, lại sợ Đồ Nương phát hiện nên để bình lòng lại chân liền không tự chủ bước nhanh hơn, nhưng thoạt nhìn vẫn rất nhẹ nhàng.
Chỉ khổ Đồ Nương chân ngắn, lật đật đuổi phía sau nhưng một con lợn nhỏ, lạch bạch gần như chạy theo phía sau.
Hai người đuổi kịp nhóm người phía trước. Đã tới 999 bậc thang.
-----------Bản edit được đăng DUY NHẤT tại Wattpad nick Seo-senpai. Những trang Web khác đều là ăn cắp----------
Một hàng bậc thang không trang nghiêm cũng không đồ sộ. Xiêu xiêu vẹo vẹo theo triền núi hướng về phía trước, như thể nhìn không thấy đích đến. Nếu ngồi xổm chân núi nhìn thì hàng bậc thang này phảng phất như đâm thẳng vào trong đám mây, dẫn thẳng lên tận trời. Cũng có một phen cảnh sắc.
Cách hương thân đang ở chân núi nghỉ ngơi. Sau khi làm một tiếng trống để lấy lại tinh thần, mọi người đều lục đục chuẩn bị trèo lên đỉnh núi.
Trúc Ngọc và Đồ Nương chậm rì rì đi về phía trước. Lúc đi đến giữa sườn núi, Đồ Nương đã mệt đến mức thở không ra hơi. Nhưng Trúc Ngọc thì vẫn một lần bước hai bậc đi về phía trước, dáng vẻ vô cùng nhẹ nhàng.
Đồ Nương thực sự không theo kịp, nhụt chí ngồi bệt xuống đất, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trúc Ngọc đi được một đoạn dài, quay đầu lại nhìn chợt phát hiện không thấy bóng dáng của Đồ Nương. Hắn nhìn từng bậc cầu thang uốn lượn đi xuống, thầm nghĩ có khi nào Đồ Nương đã ngã lăn xuống rồi mà hắn lại không phát hiện hay không, trong lòng lập tức căng thẳng. Hắn rảo bước nhanh chân đi xuống, không bao lâu sau liền thấy Đồ Nương vẻ mệt mỏi vẫn đang ngồi bệt dưới đất không nhúc nhích.
Trúc Ngọc đi tới đá đá vào chân Đồ Nương, Đồ Nương ngẩng đầu lên nhìn, thấy Trúc Ngọc quay lại liền cất tiếng xin lỗi: "Ta mệt quá, nghỉ một lát rồi sẽ....."
"Sao không nói với ta?" Trúc Ngọc có chút giận dữ.
Đồ Nương xoa xoa tóc, "Ta thấy chàng đi rất nhanh nhẹn, không muốn gọi chàng lại. Dù sao cũng chỉ có một đoạn, ta nghỉ một lát là có thể đuổi kịp mà."
Sắc mặt Trúc Ngọc nhu hòa lại, ngồi xuống đầu bên kia bậc thang mà Đồ Nương đang ngồi, cùng nghỉ ngơi với nàng. Hai người không nói câu nào, chỉ vừa ngồi ngắm cảnh vừa cảm nhận từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua.
Một lát sau, Đồ Nương đứng dậy vỗ mông nói: "Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi."
Hai người đi thẳng về phía trước. Lúc này Trúc Ngọc đã thả chậm bước chân lại, để ý đến tốc độ của Đồ Nương. Một lúc lâu sau hai người mới lên đến đỉnh.
Lúc nhìn thấy ngôi chùa không lớn không nhỏ, lại có vẻ cũ nát kia, Đồ Nương lập tức thở phào một hơi, các hương thân cũng đang ngồi nghỉ ngơi tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên Trúc Ngọc tới đây nên có chút tò mò, đi lòng vòng xung quanh xem xét.
Hắn đi vòng xung quanh cây đại thụ lớn ở đó, nhìn có vẻ vừa cổ xưa lại vừa trang trọng. Cành khô đan xen vào nhau, tán lá rộng lớn, che phủ cả một khoảng không. Trên cây treo đầy những mảnh khăn lụa hồng cầu phúc, bay phất phơ trong gió. Đại môn ở chính giữa của ngôi chùa nhìn đặc biệt cổ kính. Chùa dùng gạch đỏ ngói đen xây nên, theo kiến trúc chùa miếu điển hình, mái vòm cong cong. Hắn dường như nhớ lại điều gì đó, bất động thanh sắc hỏi: "Ngồi chùa này xây từ bao giờ vậy?"
Đồ Nương đấm chân: "Nghe thành chủ nói thì nó đã có hơn năm trăm năm lịch sử rồi."
Đúng lúc này, đại môn của chùa từ từ mở ra, một lão giả mặc áo cà sa có chút già nua đi ra.
Hắn dùng chân đá cục đá ra chèn ở cạnh cửa, cầm cái chổi ở trước chùa bắt đầu quét. Sau khi nhẹ nhàng quét vài cái xong liền đi về phía cái chuông lớn ở bên cạnh, đẩy mạnh cây dùi gỗ lớn, gõ ba tiếng chuông.
"Coonggg.......Coonggg.........Coonggg........"
Ba tiếng chuông trầm thấp lại có tính cộng hưởng vang lên, quanh quẩn ở trong núi, sau đó chậm rãi biến mất.
Ba tiếng chuông này, có nghĩa là nghi thức cầu phúc chính thức bắt đầu.
Các hương thân sắp thành hàng, hai người một đi vào, quỳ trên đệm hương bồ, cúi đầu dâng hương. Cảm tạ ngôi chùa này suốt trăm ngàn năm qua vẫn luôn phù hộ cho Yên Thành, sau đó bắt đầu khẩn cầu tổ tiên tiếp tục phù hộ, để con dân Yên Thanh luôn có cuộc sống ấm no hạnh phúc.
Nhưng đây chỉ là cầu ở ngoài miệng mà thôi, trong lòng các hương thân đều không ngừng nói ra các loại nguyện vọng của mình. Nào là phù hộ cho người nhà khỏe mạnh, rồi thì bản thân thăng quan phát tài, vân vân....
Đồ Nương cũng không nɠɵạı lệ. Sau khi quỳ lên đệm hương bồ, đầu tiên nàng khấn là cầu cho quốc gia thái bình, sau đó trong lòng bắt đầu không ngừng nhắc đi nhắc lại "Phù hộ cho đệ đệ ta ở Mã gia thật tốt, sẽ làm lên chuyện lớn. Phù hộ cho tướng công ta sẽ làm chuyện xxx đó với ta, để ta có thể sinh đứa con trai. Phù hộ cho gia đình ta sẽ càng ngày càng có nhiều tiền. À, cũng phù hộ cho cái giếng kia có ngày cạn nước, như thế thì ta có thể lấy lại bạc ở trong đó........"
Trong lòng nàng cứ lẩm bẩm liên tục mà quên cả thời gian. Đợi nàng khấn xong, lúc mở mắt ra liền thấy Trúc Ngọc đã sớm đứng ở một bên chờ nàng. Mà các hương thân ở phía sau đều bày ra dáng vẻ không kiên nhẫn: Đồ Nương này cũng đã quỳ đến cả nửa nén hương rồi, chẳng lẽ nàng ta đã ngủ quên?
Đồ Nương xấu hổ cười cười, vội vàng đứng dậy cũng Trúc Ngọc ra ngoài.
Mọi người đều đang ngồi trên chiếu ăn lương khô mà mình mang theo.
Nàng và Trúc Ngọc ngồi xuống dưới gốc cây đại thụ. Đồ Nương lấy lương khô của hai người ra, cầm cái màn thấu cứng ngắc cắn một miếng, sau đó ngậm ở trong miệng đợi nó mềm ra thì mới nhai.
Trúc Ngọc có chút ghét bỏ cách ăn của Đồ Nương, đưa bình nước qua, nói: "Vừa ăn vừa uống."
Đồ Nương nghe lời nhận lấy. Dùng miệng thật cẩn thận uống từng ngụm nhỏ, sợ lát nữa Trúc Ngọc lại không uống.
Trúc Ngọc hiểu nàng nghĩ gì, nói: "Cứ uống đi, ta không sao."
Lúc này Đồ Nương mới khảng khái uống từng ngụm lớn. Sau khi ăn xong, hai người liền ngồi nghỉ ngơi tại chỗ.
Đồ Nương rất hiếu động. Ánh mắt hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn thấy trên thân cây rậm rạp có khắc chữ nhỏ. Nàng không biết chữ, có chút tò mò hỏi: "Trên này viết cái gì vậy?"
Trúc Ngọc quay đầu lại nhìn, cẩn thận nhìn từng nét chữ, sau đó nói: "Vương Bình Phàm đã từng đến đây."
"Vậy cái này thì sao?" Nàng chỉ vào một hàng chữ nhỏ khác, hỏi.
"Cái này cũng là đã từng đến đây, những chữ phía trước quá mờ, ta nhìn không rõ."
"Ồ....Vậy cái này?" Đồ Nương lại chỉ vào một đồ án kì quái, hỏi.
Trúc Ngọc nhìn về phía đồ án kia. Hai nét không giống hình tròn để sát vào nhau như hình con bướm, ở giữa có một nét thẳng xuyên qua. Hắn thực không biết đó là cái gì, lấy tay chống cằm, nói: "Có thể là cổ ngữ."