Sáng sớm hai hôm sau, bà mối tới nhà Đồ Nương. Nặng mặt ngồi xuống xong, bà mối liền hỏi thăm tay Trúc Ngọc ra sao rồi.
Trong lòng Đồ Nương cũng hiểu bà mối đã biết nàng nói dối rồi, cho nên không tiếp tục lấy cớ nữa, lôi kéo bà mối vào phòng khách ngồi, mời trà mời nước vô cùng săn sóc.
Bà mối nhấp một ngụm trà, "Không biểu diễn được thì cứ nói không biểu diễn được. Lại còn mạnh mồm cái gì chứ. Thật là...."
"Ai nha, là do ta đột nhiên bị nóng đầu, cho nên giờ ta đang thành thật nhận sai với bà đây." Đồ Nương vừa nói vừa nắm một nắm lạc lên đưa đến tận tay bà mối.
"Cô nhận sai với ta thì có tác dụng gì chứ? Cô tự đi nói với thành chủ đi. Ông ấy bị cô làm cho sầu thối cả ruột ra rồi kìa."
Đồ Nương chột dạ gật đầu: "Lát nữa ta sẽ đến nhà thành chủ sau."
Bà mối liếc nhìn Đồ Nương một cái, thấy đối phương coi như cũng biết sai, chậm rãi nói: "Cô yên tâm, ta sẽ không nói với mọi người chuyện cô nói dối. Cô tự thu xếp cho tốt."
Đồ Nương không thế ngờ được bà mối lại thay đổi hình tượng miệng rộng của mình, không nói chuyện nàng gạt mọi người ra, trong nháy mắt lệ quang lập lòe, hết lòng khen ngợi bà mối là người tốt.
Bà mối được khen đến phổng cả mũi, vẻ mặt sảng khoái, ăn sạch chỗ lạc trên bàn, lại uống hết một ấm trà, sau đó mới vỗ mông rời đi. Lúc bà mối đi, Đồ Nương còn cắt thêm mấy lạng thịt để bà mối xách về nữa.
Nhưng bà mối lại xua tay từ chối, bày ra dáng vẻ thần bí hỏi, "Món vịt hầm tương kia của nhà cô làm như thế nào vậy?"
Đồ Nương vừa nghe được mấy lời này của bà mối mày lập tức nhăn tít lại, hiểu ra bà mối đây là có chuẩn bị mà đến.
Dịp lễ tổ, người nữ nhân của mỗi hộ gia đình đều phải đem hết bản lĩnh ra nấu một món ăn ngon nhất. Hằng năm bà mối đều làm đậu hũ nhưng đều không được mọi người yêu thích. Mà nói đến những nhà có món ăn ngon được yêu thích, đương nhiên không thể không nhắc đến món vịt hầm tương kia của nhà Đồ Nương.
Mà quy củ của lễ tế tổ chính là mỗi nhà phải làm một món ăn khác nhau, không được trùng lặp. Nếu Đồ Nương đem món vịt om tương cho bà mối thì nhà nàng nhất định phải đổi một món ăn khác.
Đồ Nương suy nghĩ cặn kẽ cả nửa ngày trời rồi mới quyết định đem bí quyết giao cho à mối.
Aizz, ai bảo nàng bị bà mối túm được nhược điểm chứ (┬_┬)
Nàng gật đầu, đồng ý chỉ cho bà mối phương pháp làm. Bà mối vỗ đùi cái đét, vô cùng cao hứng, lập tức chạy tới chỗ ngoặt mua hai con vịt mang tới nhà Đồ Nương.
Đồ Nương vặt lông, rửa sạch, dạy bà mối cách mổ vịt. Tay vừa làm, miệng vừa không ngừng lặp đi lặp lại hướng dẫn, để bà mối cầm một con vịt khác làm theo.
Tay nghề hầm vịt này là mẫu thân của nàng truyền lại cho nàng, nghe nói là của tổ tiên nàng còn dựa vào bán vịt mà phát tài. Chỉ là không ngờ lại đụng phải chiến tranh, nhà tan cửa nát, nương nàng bị bán đến Bách Hoa Lâu, sau đó thì có nàng. Cách làm vịt, nàng đương nhiên không muốn lộ ra ngoài. Nhưng không ngờ bà mối lại cố chấp muốn học, cho nên nàng chỉ có thể dạy đối phương. Haizz, nàng lắc đầu, dạy bà mối cách làm vịt hầm tương.
Đầu tiên đun một nồi nước, sau khi vịt được làm sạch thì vào nồi. Đồ Nương lấy vỏ quýt đã được phơi khô ở bên bờ tường ra, thêm hành gừng tỏi cùng với rượu gạo loại ngon vào, hầm đến khi mềm khoảng tám phần thì vớt ra để một bên.
Nước sốt thì dùng đường phèn, nước tương, bát giác, đinh hương, tất bạt....nấu chung, đến khi gần cạn nước thì bỏ thịt vịt chuẩn bị lúc trước vào xối nước sốt lên. Đợi vịt ngấm gia vị thì lại bỏ vào lò nướng thêm một chút, sau đó đem ra cắt thành miếng vừa ăn là được.
Bà mối cẩn thận lắng nghe, thấy chỗ nào không hiểu thì hỏi. Vịt hầm tương này nghe qua có vẻ đơn giản nhưng đến lúc làm mới thấy khó. Không chỉ phải nắm giữ được hỏa hậu (sức lửa) thật tốt mà còn phải nêm nếm được gia vị vừa đủ.
Sau khi Đồ Nương làm vịt hầm tương xong, bảo bà mối thử tự làm lại một lần. Hai người mất nguyên một buổi sáng để dạy và học cách làm vịt, rốt cuộc tới gần trưa mới học xong được món vịt này.
Bà mối cầm một con vịt đi, còn thừa lại một con, Đồ Nương chặt một nửa ra mang lên cho Trúc Ngọc ăn. Sau khi dặn dò hắn cứ ngốc ở trong nhà đừng ra ngoài thì cầm nửa con vịt còn lại đến nhà thành chủ.
Cửa lớn nhà thành chủ đóng chặt. Nàng gõ cửa một lúc lâu mới thấy thành chủ chậm rì rì ra mở cửa.
Vừa thấy Đồ Nương đến, thành chủ lập tức trưng ra vẻ mặt đau khổ tới tiếp đón, nghiêng người lộ ra bộ mặt khổ qua.
"Cả ngày hôm qua ta đi khắp cả thành để hỏi, nhưng không ai nguyện ý lên đài biểu diễn hết." Thành chủ đấm ngực nói tiếp: "Lễ tế tổ của chúng ta, mỗi năm đều phải có 10 tiết mục. Năm này vì có một nhà có một tiết mục mới chuyển đi, cho nên không đủ nữa rồi."
Đồ Nương đưa vịt hầm tương đã được chặt sẵn qua, "Chín tiết mục không được sao?"
"Chín? Cô đang nói đùa à? Lễ tế tổ nhất định phải thập toàn thập mỹ, chỉ có chín thì làm sao mà được chứ?"
Đồ Nương cúi đầu, cũng không nghĩ ra mình có thể giúp gì cho thành chủ. Nàng thở dài, giải thích rằng tướng công nhà mình vẫn đang bị thương, quả thực không thể giúp gì được, sau đó lập tức quay đầu muốn rời đi.
Nhưng thành chủ đại nhân lại vươn đôi tay già nua của mình ra túm lấy gáy Đồ Nương kéo lại, như là đang túm cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình, kiên quyết không buông, "Đồ Nương à, vậy cô hãy giúp lão già là ta đi. Tiết mục cuối cùng này, cô nhất định phải diễn."
Đồ Nương vừa nghe xong lập tức sợ hãi đến mức không ngừng xua tay, "Không được không được. Ta làm gì có chỗ nào lên được mặt bàn chứ. Cho ta lên biểu diễn không phải càng khiến ngài mất mặt sao?"
"Cô nói cái gì thế, sao lại mất mặt được cơ chứ. Cô cứ lên biểu diễn kĩ thuật dao pháp của mình không phải là được rồi sao?"
Nàng nhíu mày, "Ta chỉ biết chặt thịt, đâu biết cái gì mà dao pháp chứ. Ngài đây là đang muốn làm khó ta sao?"
"Chuyện này thì có gì mà khó với không khó chứ? Mọi người đều là người trong thành cả, sẽ không có ai chê cười cô đâu." Sau đó không đợi Đồ Nương phản ứng lại thành chủ đã vỗ tay một cái, "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, cô lên biểu diễn tiết mục dao phay."
Đồ Nương đang định cự tuyệt đã bị thành chủ chặn họng, "Ai ai ai, cô đừng từ chối mà. Cô không nghĩ xem mỗi năm tế tổ, toàn bộ thịt mà mọi người trong thành dùng là mua của ai chứ?"
Thành chủ vừa nói mấy lời này xong Đồ Nương liền như leo lên lưng cọp dễ leo khó xuống.
Tiền sinh hoạt nhà nàng mỗi năm về cơ bản đều là nhờ vào dịp tế tổ. Ba ngày tế tổ là có thể đủ để chi trả chi phí sinh hoạt mấy tháng, cho nên không thể từ chối được. Còn đang do dự thì cửa nhà thành chủ đột nhiên bị người ta xông vào.
Người tới đúng là kiệu phu có tiếng ở đường Tây A Tráng. Hắn mặc một cái áo vá chằng vá đụp, tay xách một cái chùy xông vào, vừa thấy thành chủ lập tức hô to: "Quách đại gia! Ngực yêm rắn lắm, có thể suy xét đặt thêm một vài tảng đá nữa cũng được!" Vừa nói xong ngẩng đầu lên thấy Đồ Nương đứng đó lập tức hốt hoảng liếc nhìn sang chỗ khác, ngượng ngùng gãi đầu đứng một chỗ chờ.
Thành chủ vẫn giữ chặt Đồ Nương không cho nàng đi, vừa kéo cổ áo nàng vừa quay lại trả lời với A Tráng: "Được rồi được rồi. Cậu đừng có làm gì linh tinh là được."
"Năm nay náo nhiệt như thế, yêm nhất định sẽ biểu diễn tiết mục tốt nhất." A Tráng nhếch miệng cười, mắt lại nhìn thấy thành chủ vẫn túm lấy Đồ Nương không buông lập tức thắc mắc: "Quách đại gia, ngài túm lấy xiêm y của Đồ Nương làm gì thế?"
Thành chủ nghe A Tráng hỏi như vậy mới quay đầu lại nhìn, thấy quần áo Đồ Nương bị mình túm đến xộc xệch, vội vàng buông ra, ho khan hai tiếng, "Không có gì, ta chỉ đang nói chuyện với Đồ Nương thôi."
"Vậy ngài cũng không thể túm lấy xiêm y nhân gia nhà người ta như vậy chứ? Đồ Nương đã gả chồng rồi đó!" Hắn tức giận, "Ngài nói chuyện cho tử tế vào. Bằng không chuyện này mà bị truyền ra, mọi người nói ra nói vào, sớm muộn gì cái mũ quan của ngài cũng bị lột xuống cho mà xem."
Thanh âm A Tráng quá mức chân thành, lại vô cùng đúng tình hợp lý mà nói, khiến cho thành chủ cảm thấy không thoải mái, lập tức phản bác lại: "Cậu đây là rảnh quá nên đi kiếm chuyện đúng không? Ta đây cũng 7, 8 chục tuổi rồi, đáng tuổi tổ tông của cậu rồi, lại còn có thể làm ra mấy chuyện thiếu đa͙σ đức như thế sao?"
Thành chủ đại nhân gân cổ lên mà nói, đang định tiếp tục nổ pháo thì bị Đồ Nương ngăn lại. Nàng nói, "A Tráng, không phải như ngươi nghĩ đâu. Thành chủ đại nhân là sợ ta chạy mất nên mới túm lấy xiêm y ta không buông như vậy. Đây là do dưới tình huống cấp bách, không phải cố ý."
Nghe Đồ Nương giải thích xong, A Tráng liền không tiếp tục truy cứu nữa. Cuối cùng Đồ Nương cười cười bất đắc dĩ nói: "Vậy thì ta sẽ lên biểu diễn tiết mục dao phay vậy."
Thấy Đồ Nương đáp ứng, thành chủ mới an tâm, vui vẻ thả người đi. Nàng cùng A Tráng đi ra ngoài. A Tráng làm người thật thà chất phác, vừa ra khỏi nhà thành chủ liền không yên tâm hỏi: "Đồ Nương, Quách đại gia hắn... thật sự không làm gì cô chứ?"
"Không có chuyện gì thật mà. Ngươi nghĩ nhiều rồi." Nàng cười đáp lại.
A Tráng được an tâm lại xong, gãi gãi đầu, tạm biệt Đồ Nương ở chỗ rẽ, vẻ mặt ngây ngô rời đi. Đồ Nương nhìn theo bóng dáng A Tráng, nhớ trước kia hắn cũng thường xuyên đi lại trước sạp thịt nhà nàng. Nhưng từ sau khi nàng bị phá tướng thì không thấy tới nữa. Thậm chí vì chuyện này mà trước kia nàng còn thương tâm rất nhiều. Nhưng đến hôm nay nàng lại thầm vì nó mà cảm thấy thoải mái. Ai bảo bây giờ nàng có một phu quân như thiên tiên làm gì chứ.
Chỉ là nhìn dáng vẻ khẩn trương này của A Tráng....chắc là do nàng nghĩ nhiều rồi... Chẳng có lẽ phu quân nhà nàng dạy nàng trang điểm, tâm phu quân nhà mình thì không câu được nhưng lại câu được tâm của tình nhân cũ?
Chuyện này cũng không trách được nàng phải nghĩ nhiều. Ai bảo từ trước đến nay nàng đều chưa bao giờ bị ai nói xấu, cũng chưa bao giờ cùng nam nhân nói chuyện yêu đương ái muội, cho nên chỉ cần người khác đối xử với nàng tốt một chút là nàng liền cảm thấy họ thích mình. Nhưng trách sao được, trời sinh trực giác của nữ nhân luôn nhanh nhạy như vậy mà.
Sau khi về nhà, ăn xong bữa trưa mà Trúc Ngọc để phần cho mình xong, Đồ Nương vui vẻ đi tới chuồng heo để chọn heo.
Chuồng heo cách nhà khoảng mấy trăm mét, vây bởi một bức tường thấp. Nơi này nuôi cả gà, vịt, heo...đều là của mọi người trong thành. Vì trong nhà không có chỗ để nuôi cho nên mọi người đều thống nhất để ra một phần đất trống, xây thành mấy cái chuồng nhỏ. Gia súc nhà ai thì để ở chuồng nhà mình rồi đánh dấu lại để khỏi bị nhầm lẫn. Ở đây cũng có người trông coi, mỗi ngày chỉ cần mang thức ăn từ nhà đến cho bọn chúng ăn là được.
Đồ Nương vào bên trong liền thấy A Tráng cũng đang ở bên trong cho vịt ăn. Nhà A Tráng bình thường vẫn luôn để một nam hài tử đến cho vịt ăn, không hiểu sao hôm nay lại thành A Tráng, thật là lạ.
Đồ Nương hướng A Tráng gật đầu một cái, sau kéo hai con lợn ra ngoài để cho ăn. A Tráng đi tới làm giúp Đồ Nương, còn rửa sạch cả phân heo ở trong chuồng nữa.
Đồ Nương ngại không muốn để A Tráng làm, muốn ngăn cản, nhưng không ngờ không cản được. Thân thể A Tráng cứng ngắc đứng sừng sững, nàng đẩy thế nào cũng không được. Hắn thấy vậy nhếch miệng cười vui vẻ, đẩy Đồ Nương ra ngoài xong bản thân lại xoay người vào ra sức làm tiếp.
Hầy, chuyện này vốn là để nàng làm, nhưng vì được A Tráng làm giúp nên chưa đến giờ ngọ đã làm xong rồi.
Đồ Nương thấy rất ái ngại, nhanh chóng đến nhà gần đó xin hai chén nước mang đến cho A Tráng.
A Tráng ngồi trên tảng đá kê gần bức tường, uống nước Đồ Nương đưa cho. Nàng thấy A Tráng chảy một chút mồ hôi, liền vươn tay đưa khăn qua để hắn tự lau.
A Tráng cầm cái khăn tay đượm mùi trà mà đỏ bừng cả mặt, cầm cái khăn lên lau bừa trên trán, không ngờ vừa lau xong một cái cái khăn liền bị mồ hôi làm cho hôi mù. Đồ Nương không ngại, nhận lấy khăn tay xong liền cáo từ.
Đồ Nương đi rồi, A Tráng thấy trên tay vẫn còn lưu lại mùi trà thì trái tim chợt ngứa ngáy đến phát hoảng.
Đồ Nương cầm theo cái khăn về nhà thấy Trúc Ngọc vẫn đang ngồi dưới tán cây đại thụ uống trà như cũ. Nàng nhìn Trúc Ngọc cười một cái, sau đó ngồi xuống cạnh giếng giặt khăn.
Trúc Ngọc nhấp một ngụm trà, nói: "Cho nàng khăn, nàng dùng rồi?"
Đồ Nương cười đáp lại, "Ừm, đúng vậy. Có dùng."
Tâm trạng Trúc Ngọc rất tốt. Hắn vui vẻ gật đầu, "Lúc nào cũng phải sạch sẽ. Cần thì phải dùng."
Đồ Nương chột dạ gật đầu, cúi đầu ra sức giặt khăn.
Kì thực nữ nhân nông gia làm gì có ai dùng khăn tay chứ. Nàng từ nhỏ đã không dùng rồi. Không ngờ tướng công nàng sau khi biết nàng không dùng khăn tay xong liền trưng ra dáng vẻ nghiêm túc, móc chiếc khăn tay trên người mình ra đưa cho nàng: "Nữ nhân gia mà đến cái khăn tay cũng không có. Không sạch sẽ gì cả."
Kể từ đó, Trúc Ngọc liền bắt Đồ Nương lúc nào cũng phải mang theo khăn tay bên người. Nhưng nàng thực sự không quen dùng khăn tay. Ngươi nói xem, ai mà không phải làm đến bục mặt ra, lấy đâu ra thời gian rảnh mà lôi một cái khăn tay thơm ngào ngạt ra mà lau mồ hôi chứ? Dùng thẳng tay áo lau là được rồi, cần gì phải rắc rối như vậy.
Nhưng cuối cùng hôm nay cái khăn này cũng phát huy tác dụng rồi. Chỉ là, người dùng không phải nàng mà thôi......