Phu Nhân Lâm Cô Không Tim Không Phổi

Chương 5

Trước Sau

break

Cô không hề nhận ra có gì bất thường.

Lâm Thiệu Nguyên nhìn chằm chằm cô em dâu đang phục vụ mình một cách nhiệt tình và chu đáo.

Sự tương phản giữa quý phụ và dâm phụ mang đến một sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng mãnh liệt, chưa kể đến cô có một khuôn mặt lay động lòng người, còn có một thân hình như yêu nữ.

Cô liếʍ qυầи ɭóŧ của anh đến ướt đẫm, ngẩng mặt lên một cách nịnh nọt, mắt bị che bởi một lớp vải mỏng, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng hé mở, hai vυ" tròn trịa da^ʍ đãиɠ lung lay trước mắt.

Lâm Thiệu Nguyên đột nhiên tháo kính ra, bóp lấy cằm của Cố Tích Trân, năm ngón tay anh dùng sức, làm biến dạng khuôn mặt xinh đẹp như búp bê của cô.

Cố Tích Trân ngơ ngác nhăn mày, đang định kêu đau thì đã bị người đàn ông đè xuống giường, hôn lên môi một cách thô bạo và ngang ngược.

Mùi hương gỗ bách thanh khiết bao trùm lấy cô.

Lông mi Cố Tích Trân run rẩy, mặc cho người đàn ông cướp đoạt thưởng thức, đầu lưỡi non mềm mại của cô bị anh kéo ra, lại bị cắn rồi mυ"ŧ, trong đau đớn xen lẫn cảm giác sảng khoái kỳ lạ.

Cô nhẹ nhàng đấm vào vai anh, nói năng không rõ: “Ông xã, anh đổi nước hoa lúc nào vậy? Thơm quá đi…”

Đôi chân trắng như tuyết tự nhiên quấn lấy thắt lưng anh, cô làm nũng oán trách: “Anh không phải ghét hôn hay sao? Hôm nay sao đột nhiên đổi tính rồi? Ưm… Nnhẹ một chút, anh làm em đau đấy…”

Lâm Thiệu Nguyên thở hổn hển lùi lại, nước bọt dồi dào kéo ra tơ bạc giữa môi.

Anh véo mạnh nhũ hoa của cô, vò nát làn da trắng như tuyết như đậu phụ non, lòng bàn tay rộng lớn sờ vào giữa hai chân, ngón trỏ và ngón giữa chụm lại, mở rộng lỗ thịt, cắm vào phát ra tiếng nước nhớp nháp.

Cố Tích Trân mừng rỡ, vừa hưởng thụ, vừa kéo qυầи ɭóŧ của Lâm Thiệu Nguyên ra, nắm lấy đồ vật đã cương cứng hoàn toàn trong tay.

Cô sờ thấy áo sơ mi trên người anh, có chút kỳ quái: “Không phải anh không thích mặc áo sơ mi sao? Tại sao…”

Lâm Thiệu Nguyên nhìn thấy Cố Tích Trân định tháo sa mỏng che mắt, anh kịp thời chế trụ cổ tay cô, dùng ngón tay chạm vào phần nhô lên mịn màng trong huyệt, dùng kỹ xảo chọc lên.

Cố Tích Trân lập tức hồn phi phách tán, cong người, toàn thân run rẩy, liên tục kêu: “A a… Không được… em không được… Ông xã giỏi quá, ông xã thật tuyệt…”

Giữa hai chân cô chảy ra từng dòng chất lỏng nóng ẩm, làm ướt đẫm cả ga giường, tỏa ra mùi tanh ngọt nồng nặc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc