Quản gia lần lượt đáp lại.
Lâm Thiệu Nguyên tháo khuy măng sét lam ngọc, theo thói quen đi về phía tòa nhà phía sau: “Tôi ngủ bù một giấc, sáu giờ gọi tôi.”
Quản gia nhắc nhở một câu: “Thưa ngài, phu nhân Lâm đã yêu cầu ở bên đó, đã chuyển sang đó rồi ạ.”
Thân hình người đàn ông hơi khựng lại, thản nhiên nói: “Không sao, tôi vào thư phòng nghỉ ngơi.”
Lâm Thiệu Nguyên vừa vào cửa, Tuệ Tuệ mặc váy công chúa màu hồng đã đụng vào chân.
Anh nhanh tay lẹ mắt đỡ Tuệ Tuệ lên, nhìn cô bé xinh xắn như tượng ngọc mà không biểu lộ cảm xúc.
Tuệ Tuệ sợ hãi rụt vai, cầu cứu anh trai: “Anh ơi, bác trai hung dữ đến rồi, cứu em với!”
A Thiện cũng sợ bác trai mặt lạnh, nhưng cậu nhóc vẫn cố gắng ưỡn ngực nói: “Chào bác, Tuệ Tuệ nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, bác đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với em ấy nha bác.”
Lâm Thiệu Nguyên hài lòng gật đầu với A Thiện, đặt Tuệ Tuệ xuống.
Em trai tuy không nên thân, nhưng bản lĩnh sinh con lại không có gì để chê, A Thiện thông minh hiểu chuyện lại không luống cuống, nếu cho thời gian, có thể sẽ trở thành người kế thừa xứng đáng cho thế hệ tiếp theo.
Ít nhất là mạnh hơn đứa con riêng không thể lộ mặt của nó.
Thư phòng ở tầng hai, cần phải đi qua phòng ngủ.
Lâm Thiệu Nguyên bước trên tấm thảm mềm mại về phía trước, không ngờ một luồng gió nóng thổi qua ngọn cây la hán tùng, từ cửa sổ hé mở xông vào, thổi tung cánh cửa khép hờ.
Anh theo bản năng quay đầu, liếc thấy một đôi chân trắng như tuyết.
Trên giường nằm một người phụ nữ, tủ quần áo che khuất tầm nhìn, chỉ có thể nhìn thấy phần dưới cơ thể.
Cố Tích Trân biết Lâm Cảnh Huy không kiên nhẫn làm màn dạo đầu, nên cô cầm một món đồ chơi nhỏ bằng điện mυ"ŧ ở giữa hai chân mấy phút, thân thể nhạy cảm tiết ra rất nhiều chất lỏng.
Cô thở hổn hển khó chịu, hai chân quấn lấy nhau, dùng sức vặn vẹo, nghe thấy tiếng cửa, dịu dàng nói: “Ông xã, sao anh chậm chạp vậy? Mau đến đây… Em nhớ anh quá…”
Yết hầu Lâm Thiệu Nguyên chuyển động, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh đi vào trong nhà hai bước.
Tầm nhìn dần mở rộng, anh nhìn thấy cô em dâu, người luôn đoan trang quy củ phía trước, đang ngửa đầu lên, ăn mặc hở hang, vừa chơi âʍ ɦộ vừa rêи ɾỉ, hai hạt nhũ nhỏ nhắn cao vút, làm cho váy voan mỏng manh phồng lên, vùng âʍ ɦộ không có một sợi lông nào, màu hồng phấn nộn, khiến anh cảm thấy hơi ngạt thở.