Đến tối, cô và anh mới trở về nhà, lúc này cô không còn sức đi nỗi nữa, Lục Thiên Ân thương vợ bế cô lên phòng cho cô nghĩ ngơi.
Sau khi anh tắm xong, vừa đi ra đã nhìn thấu vợ yêu nằm ngủ rất ngon lành. Nhưng mà việc gì ra việc đó. Hôm nay anh phải động phòng, giây phút này anh chờ lâu rồi.
Anh không mặc đồ gì cả, cứ để thân thể trần truồng đi ra, leo lên giường, nhìn cô đang say giấc, lại nhìn thấy gương mặt kia đỏ hồng ,đáng yêu bội phần, anh thỏ thẻ:"Vợ, dậy đi, chúng ta cùng nhau làm việc"
Cô ngọ nguậy:"Đi ra đi, em muốn ngủ, có gì thì ngày mai làm, em mệt lã người rồi"
Lục Thiên Ân cố nhẫn nại đánh thức cô, khi cô vừa mở mắt thì ...
"Á.....sao anh không mặc quần áo?".
Người nào đó không biết liêm sĩ đáp:"Làm việc thì cần gì phải mặc quần áo, đến khi cởi chỉ thêm rườm rà".
"Anh làm việc thì mặc anh, cầm gì phải rủ em làm cùng?".
"Việc này liên quan đến chính sách dấn số, mình anh sao làm đây, vợ?".
Chính sách dân số?
Không lẽ ,anh muốn cô sinh con?
Mà sinh thì phải....
Lục Thiên Ân không cho cô suy nghĩ nhiều như vậy, anh phủ lên môi cô nụ hôn nồng nhiệt và nồng cháy, làm cho có thể cô mềm nhũn ra, không còn sức lực.
Do lúc nãy trước khi về cô đã thay váy cưới ra và mặc một chiếc váy ngắn dễ thương, xinh xắn nếu không anh mà cởi thì không biết đến khi nào.
Bàn tay anh rất nhanh đã cởi sạch y phục trên cơ thể trắng nõn mềm mại của cô.
Đánh thức mắt nhìn của kẻ cuồng dục.
Yết hầu của anh cứ lên xuống không ngừng bởi vẻ đẹp của vợ yêu, anh hôn xuống cái cổ trắng ngần, rồi đến xương quai xanh, mỗi nơi anh đi qua đều để lại một vết hồng.
Bên dưới, hoa huyệt kia dường như chịu không được mà cứ liên tục chảy ra tiết dịch, cô như cạn kiệt sức lực.
Lục Thiên Ân bắt đầu đưa ŧıểυ đệ đi vào, tấn công cô đến dồn dập,một lần vào cô sẽ ưỡn cơ thể lên, điều đó càng giúp anh thuận lợi ngậm nhắm đầu vυ" của cô.
Tiếng rêи ɾỉ phát ra không ngừng:"A...ư...ư...ưm....ư....Ân...sâu hơn đi...đúng...em ....rất sướиɠ..ư...ư.".
Lục Thiên Ân tách hai chân cô rộng hơn, dễ nhìn thấy cửa động mà đi vào.