"Nhưng sao mẹ thấy trong mắt con có gì đó rất buồn, không phải vui như con nói".
"Con....."
Mẹ cô biết cô, hiểu cô mà:"Con có muốn về cùng với chồng con của con không?".
"Con..."
Cô rất muốn, nhưng mà nếu cô đi rồi thì cô phải xa mẹ sao?
Cô phải làm sao đây?
Mẹ cô cười:"Con đừng nói với mẹ là con khó chọn đấy nhé?".
"Chỉ có mẹ là hiểu con".
"Mẹ đã chết rất lâu rồi, nhưng mẹ vẫn ở nơi đây chờ con, vì mẹ biết sẽ có một ngày con cũng sẽ đến đây, mẹ dành mười mấy năm tuổi thọ của mình khi chết để đổi lấy mạng sống cho con, hãy dùng số tuổi thọ của mẹ mà sống thật hạnh phúc nhé!"
"Mẹ, con, con không biết phải nòi gì, nhưng mà ở đây là ở đâu vậy mẹ?".
"Âm tì, con đang ở âm tì, sẽ rất nhanh mẹ sẽ cho con về với dương giới".
"Mẹ...."_Lỗ Tiêu Mạn còn chưa kịp nói gì, thì mẹ cô dùng hai tay, đẩy cô vào một cái lỗ có hình tròn, bên trong nó tựa như có lốc xoáy.
Cô bị cuốn vào đó, chỉ kịp nhìn gương mặt mẹ cô đang cười nhìn cô, và cô thấy mẹ khóc.
Hai tay cô đưa về phía trước, và trước mắt cô chỉ còn là bóng tối mà thôi.