Gần đến tối, ca phẫu thuật của cô mới kết thúc, anh cứ nghĩ rằng bản thân đã nhe chết đi vì người anh yêu cứ mãi nằm trên bàn mổ, bị nhiều vật dụng đâm vào người.
Con tim anh như thắt lại đau đớn.
Một vị bác sĩ đi ra từ phòng mổ, tháo khẩu trang, trên người ông ấy dính đầy máu tươi, điều đó làm anh càng lo lắng hơn.
Mà lúc này, con trai của anh cũng ngủ thiếp đi trên đùi anh, anh nhẹ nhàng đặt con trai ngồi ngủ.Rồi đứng dậy, hỏi:"Bác sĩ ,vợ tôi như thế nào rồi?"
Vị bác sĩ từ tốn trả lời:"Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn còn hôn mê, có thể sẽ không tỉnh hoặc tỉnh lại phải nhờ vào kì tích".
- ùng ùng....
Tâm trí của anh vang lên tiếng ùng ùng, đến ngạt thở, vợ anh sẽ không tỉnh lại sao?
"Bác sĩ, vậy có thể nói là vợ tôi nếu có tỉnh dậy cũng phải nhờ vào kì tích sao?"
Vị bác sĩ tường tận đáp:"Lúc bệnh nhân được đưa vào bệnh viện đã trong tình trạng nguy kịch, mất máu nhiều, cộng thêm các vết thương quá nhiều dẫn đến nguy hiểm, cho nên chỉ có thể trong chờ vào kì tích, nếu không e là bệnh nhân mãi mãi nằm như vẫy hơi thở dù có được duy trì nhưng vẫn không tỉnh lại".
"Vậy phải làm sao để vợ tôi sớm tỉnh lại?".
"Anh có thể thường xuyên kể chuyện hoặc nói chuyện với bệnh nhân, bệnh nhân có thể nghe thấy và ý chí sống sẽ cao hơn".
"Vậy cảm ơn bác sĩ".
Lúc này, bé cũng đã thức giấc, bé đứng dậy, lay lay tay Lục Thiên Ân:"Ba ba, mẹ sao rồi?"
Lục Thiên Ân bế con trai lên, vuốt tóc bé:"Mẹ con không sao rồi? Bây giờ ba và con vào thăm mẹ nhé?"
"Vâng".
Bóng lưng của hai cha con dần khuất đi vào các dẫy lầu, chỉ có thể thấy được nỗi cô đơn bao trùm lấy hai người.
Có thể nói, cô chính là niềm sống của họ.
Lục Thiên Ân chỉ vừa đặt chân bên ngoài căn phòng cô nằm thôi, anh lặng nhìn vào bên trong..
Bé cũng nhìn mẹ mình, bé đau lòng bé muốn mẹ cùng bé đấu khẩu, bé không muốn mẹ cứ mãi nằm như vậy?
Bé sợ quá.
Lục Thiên Ân híp mắt nhìn anh, giọt nước mắt lại rơi ra, nơi khóe mắt cũng không rơi ra nỗi nữa.