Lỗ Y Hân đã nhanh chóng đuổi theo cô đến tầng hai của công ty, lại nói nơi đây là phòng dành cho những người lao công, nên ít có ai qua lại nơi này.
Cô ta nắm tay cô lại:"Lỗ Tiêu Mạn, tôi có chuyện muốn nói với cô".
"A, không có người ở đây liền thay đổi thái độ xưng hô rồi sao? Chị?".
Cô cố ý nhấn mạnh chữ chị, cứ như đã hận rất hận cái từ chị đó.
Lỗ Y Hận :"Hổn xược, dù gì tôi cũng là chị cô, tôi muốn xưng hô thế nào là quyền của tôi".
"Hừ! Cô nói gì thì cho là vậy đi, tôi đi đây".
"Đứng lại, lúc nãy cô đã nói gì với Thiên Ân, mà khiến anh ấy giận dữ với tôi như vậy?".
Cô đảo mắt:"Ưm, cũng không nói gì cả, còn việc giận dữ với cô là việc của anh ta không liên quan đến tôi".
"Cô....".
"Không còn gì nữa tôi đi đây".
Vô tình, cô ta mới để ý, trên người cô hình như mặc toàn những thứ đắc tiền, tuy có đơn giản nhưng vô cùng tao nhã.
Tự đặt ra câu hỏi, cô lấy tiền ở đâu để mua?
Cô ta nhất quyết không để cô đi, chạy theo, mạnh bạo nắm lấy đuôi tóc cô, kéo ngược xuống, khiến cô ngã nhào, đầu vì vậy đập xuống nền nhà, do lực khá mạnh nên máu vì thế mà tuôn ra đôi chút.
Cô ta cười vui vẻ, ngồi chín xuống:"Tao nói mày biết, nếu như mày đã được thằng nào bao nuôi rồi thì nên yên phận, đừng đến đây tìm Thiên Ân của tao nữa, mày nghe rõ chưa?".
Lỗ Tiêu Mạn không cảm thấy đau ở đầu nữa, mà bây giờ bao quanh lấy cơ thể cô là sự giận dữ, rất giận, cô từ từ ngồi dậy, dùng chân đá vào bụng cô ta một cái rõ mạnh.
"Á....con khốn này".
"Tôi cũng nói cho cô biết, giữa tôi và anh ta không là gì nữa cả, dù cho anh ta có đáng giá đến đâu, cũng chỉ đáng giá với cô, còn với tôi, anh ta chẳng đáng một xu".
"Mày, mày, ai cho mày mắng Thiên Ân của tao hả"_cô ta nói không thành lời, mắt cũng đỏ bừng bừng.
"Tôi lấy quyền công dân của mình để mắng, vậy được chưa?".
Lỗ Y Hân giơ cánh tay lên, chuẩn bị giáng cô cái tát trời đánh, cô đâu dễ dàng chịu thua nữa, nắm lấy tay cô ta, phản xạ lại,.
- Chát....
"Nên nhớ, giới hạn chịu đựng của một người đã đến đỉnh điểm thì sự nhẫn nhịn sẽ biến mất, thay vào đó chính là lòng câm phẫn, đến có thể tự tay tôi giết chết cô".
Đúng lúc này, không ngờ anh đi ngang qua tầng hai đó, lại vô tình nhìn thấy cô và Lỗ Y Hân, theo bản năng anh đã đi lại và kéo Lỗ Y Hân vào lòng, cô nhìn thấy cảnh này thì bậc cười lớn, nụ cười chua xót nhất mà cô từng có.
Lục Thiên Ân nhìn gương mặt đỏ ửng của cô ta, lòng cảm thấy hừng giận, quát:"Lỗ Tiêu Mạn, cả chị cô, cô cũng đánh được sao? Thật là mất hết tính người mà".
Lỗ Tiêu Mạn nhìn anh không rời.
Đã có khi nào anh tin tôi chưa?
Có khi nào anh bênh vực tôi như vậy chưa?
Có khí nào anh nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?
Cô rất muốn hỏi anh, nhưng mà lí trí mách bảo cô phải buông xuôi, không nên níu kéo nữa, cô quay người 45°, đầu nghiêng nghiêng:"Đúng, tôi không còn tính người nữa, cũng chỉ vì một người nên tôi đã trở thành như vậy".
Lỗ Y Hân nằm gọn trong lòng anh, khẽ liếc mắt.
Muốn giành với tôi, cô không có cửa.
Đôi mắt lạnh lùng vô tình của anh lại nhìn thấy máu dưới sàn nhà, lại nhìn cô, phát hiện đầu cô có máu. Nhưng anh làm được gì, chạy lại bảo, cô có sao không?
Anh có thể sao?
Không để anh nhìn cô nữa, Lỗ Y Hân vờ trở người, miếu máo:"Ân, mặt em hình như xưng lên thì phải, em đau rát quá!".
"Đi, anh sức thuốc cho em".
Đến khi anh đi, cô mới dừng chân lại, nhìn tấm lưng anh và cô ta ôm ấp đi với nhau.
Tim nhói, lòng đau. Nhưng cứ thế mà cắn răng chịu đựng:"Xem như kiếp này tôi và anh không có duyên vậy, đành chờ kiếp sau, mong rằng anh sẽ một lần đi tìm tôi".
Lục Thiên Ân anh cũng chẳng biết, thấy Lỗ Y Hân bin đánh liền muốn bảo vệ. Khi thấy Lỗ Tiêu Mạn vì anh mà giận dữ liền muốn dỗ dành. Anh không thể biết, trái tim của anh đang đặt ở đâu.