Chừng vài phút sau đó, đã đến nhà bà ấy. Nói là nhà, nhưng nó còn to hơn trong tưởng tượng của cô nhiều, cô không ngờ một mình bà lại có được một tòa đài cổ kính như vậy, nhìn vô cùng uy nga, lộng lẫy.
Bà ấy kéo cô vào, đi vào bên trong là hàng người đứng cúi đầu nghiêm trang.
Cô nhìn họ cũng chào đáp lễ.
"Vương lão bà cung kính"_họ đồng loạt nói.
Cô quay sang:"Bà họ Vương sao?"..
"Ừm, ta tên Vương Mẫn Mẫn".
"Oa, tên bà đẹp thế?".
"Hahaha, quá khen"_bà nhìn sang mọi người, cất giọng uy quyền :"Đây chính là đại ŧıểυ thư ở Vương Điện này, cũng chính là cháu gái của ta, ai dám có thái độ khinh thường, hay tỏ ra ganh ghét thì tự biết kết quả đấy!".
"Đại ŧıểυ thư"_một tiếng hô gọi vô cùng thuận hòa.
Cô vơ vơ tay:"Mọi người đừng gọi tôi như vậy, gọi tôi là Tiêu Mạn được rồi".
"Cháu tên Tiêu Mạn?".
"Vâng, họ tên đầy đủ là Lỗ Tiêu Mạn".
"Thì ra là con gái Lỗ Gia sao? Nhưng mà ta chỉ nghe nói rằng Lỗ Gia chỉ có một người con gái mà?".
Cô đỡ bà lại ghế sofa ngồi, chậm rãi nói:"Đó là điều dĩ nhiên thôi bà, cháu thân là con vợ lẻ thì cớ làm sao có được chức phận ŧıểυ thư họ Lỗ chứ, cháu còn không bằng người hầu ở đó nữa là".
Vương Mẫn Mẫn vỗ vài cô, nói chắc:"Cháu yên tâm, đã là cháu của Vương Mẫn Mẫn ta thì không ai có thể ức hiếp cháu, đã có ta ở đây bảo vệ cháu".
Cô xúc động nhìn bà, cô cuối cùng cũng tìm được một người thân, người thương yêu cô như ruột thịt:"Bà, cảm ơn bà, sau này cháu sẽ chăm sóc cho bà, mãi mãi bên cạnh bà".
"Ngoan, ngoan lắm!"..
.......
Mấy ngày sau đó, cô cũng đã dần quen với cuộc sống ở đây, tuy có hơi ngột ngạt nhưng mà cô vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Đang ngồi gọt trái cây, cô lên tiếng:"Bà, cháu có một số việc cần giải quyết, bà cho cháu đi nhé!".
"Việc gì, cháu phải nói rõ, để ta xem xét".
"Không dấu gì bà, thật ra lúc trước cháu bị gả thay chị cháu, nhưng mà người mang danh nghĩa chồng đó lại yêu chị chứ không yêu cháu, cũng cái hôm bà gặp cháu, cũng là lúc cháu nói cắt đứt với anh ấy, còn bảo sẽ li hôn, nhưng do bận bịu quá nên không có thời gian, cho nên hôm nay cháu muốn xin phép bà đến đó".
Vương Mẫn Mẫn trầm tư một lát:"Ừm, người đàn ông đó tên gì?".
"Vâng, Lục Thiên Ân".
Bà lại một lần nữa kinh ngạc bà không ngờ cô lại là vợ Lục Thiên Ân, những người có danh tiếng trong giới thượng lưu này. Nhưng mà bà là ai chứ! Một người lãnh đa͙σ một tổ chức lớn mạnh, còn cầm quyền quản lí một tập đoàn ngang bằng với tập đoàn Lục Tân.
"Ta không ngờ chồng cháu lại là Lục Thiên Ân, người được gọi là tảng băng di động, cũng không sao, ta sẽ bảo tài xế đưa con đến đó".
"Còn một việc nữa, bà có thể cho cháu mượn hai mươi vạn tệ được không?".
"Đều đồng ý"..
"Bà không hỏi lí do sao?".
"Cháu là đại ŧıểυ thư của Vương Điện, cũng là cháu gái ta, một chút tiền đó thì có là gì? Vả lại biết lí do cháu mượn ta thì xem như ta coi cháu là gì, người vay nợ sao? Cháu cũng không cần phải trả, sau này cả sản nghiệp của ta cũng là của cháu cả thôi".
Cô cư nhiên từ một con cóc ghẻ lại biến thành thiên nga ngư trong truyện cổ tích sao? Bà ấy đối xử tốt với cô như vậy. Cô với ân tình này quá lớn.
"Bà, cảm ơn bà lần nữa".
"Không sao, cháu mau đi giải quyết chuyện hôn nhân trước đi".