Lục Thiên Ân đưa hai mẹ con cô về nhà của mình, hiện tại Vương Mẫn Mẫn cũng đã đi chơi xe, vì sợ cô ở nhà một mình cho nên đưa cô đến đây luôn.
Chỉ là đi vòng vòng cho đến tối, cả người cô mề nhũn ra.
Trên phòng, cô nằm gọn trên giường, trên tay là chiếc điện thoại, cô đang tìm cho con cô một ngôi trường thật tốt.
Vừa lúc, anh đi tắm trở ra, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn lông màu trắng, phần trên là cơ bụng sáu múi quyến rũ, lại bảo, anh vừa mới gội đầu, nhưng sợi tóc ngắn ẩm ướt mềm mại thật khiến con người ta phải chết mê chết mệt với vẻ đẹp này.
Tuy nhiên, cô đối với hai cha con nhà này dường như bị miễn nhiễn mất rồi.
Lục Thiên Ân bò lên giường ,trêu chọc cô đủ thứ, vậy mà cô vẫn không có chút hành động nào.
Lục Thiên Ân nằm trên đùi cô, nhìn cô đầy tình thâm:"Mạn Mạn, em không thấy anh rất hấp dẫn hay sao? Tại sao em vẫn tỏ ra lơ đãng anh như vậy?".
Lỗ Tiêu Mạn đặt điện thoại xuống, cưng nựng má anh:"Anh biết tại sao không?".
"Hửm?".
"Anh và thằng con anh đều là những người gian xảo nhất trên đời, hai người lúc nào cũng tỏ ra đáng yêu, đáng thương, nhưng mà chả khác con sói đội lớp cừu non".
Lục Thiên Ân đanh mặt, giận dỗi:"Em nỡ lòng miêu tả chồng em như vậy sao? Anh thấy ở trên giường , em mới là con sói".
Thấy anh cứ trêu chọc mình bằng cánh, đưa ngón tay luồn luồn vào bên trong chiếc váy ngủ, cô đã cảm thấy vừa nhột vừa sởn gai ốc, mắng anh:"Có tin em bẻ tay anh luôn không hả? Hiện tại em không có hứng thú"..
Lục Thiên Ân nhăn mặt, tỏ ra đáng thương vô cùng:"Em muốn bỏ ruồng bỏ chồng, em chán cơn thèm phở, anh bắt đền em".
Cô không thương tiếc tặng cho anh một cú đá tuyệt thế phi đao, làm cho anh đã yên ấm dưới sàn nhà lạnh băng. Hai cái mông ê ẩm:"Bà xã, em dám đá anh?".
Cô hất mặt:"Có gì mà không dám chứ?".
Anh nhìn cô đầy ranh ma, bất giác cô kéo cái mền trùm kín người lại, cô sợ con sói kia làm gì cô mất!
Anh kéo mền xuống, nằm lên người cô, gầm mạnh:"Bà xã à? Hình như anh quá chiều em rồi thì phải, cho nên em quá hư, dám đánh anh, có khi nào em giết anh luôn không?".
Anh ghì tay cô lên đầu, cười ha hả:"Cho nên bây giờ anh phải trừng phạt em, để em sau này ngoan hơn".
Lỗ Tiêu Mạn bị anh chặn tay rồi, khôbg còn cách phản kháng, đầy dùng tuyệt kế mỹ nhân, cô giả vờ câu dẫn anh, ngọt lịm nói:"Ông xã, tha cho em đi, em biết lỗi rồi mà, ông xã".
Bị lời nói đó của cô làm cho mê mẫn, ruột phổi tim xáo trộn lên:"Em thật biết tìm cách trốn quá nhỉ?"_tuy nhiên anh vẫn không bị mắc lừa đâu nha.
- cach.....
Đúng lúc đó, Vương Điềm Triết mở cửa đi vào, bé rất thản nhiên mà ngồi xuống ghế, đôi chân ngắn vắt chéo lại trông đáng yêu vô cùng.
Cô đơ mặt, cô biết con trai cô nó biến thái cỡ nào, nó biết cô và anh muốn làm gì, nhưng mà làm sao để bé thấy được, nghĩ vậy, cô đẩy anh ra, cười như không nói:"Con vào đây tìm mẹ sao?".
Bé như ông cụ non, rót trà uống rồi đáp:"Mẹ và ba cứ tiếp tục, xem như con là không khí đi".
Cô ngồi xuống ngang với bé:"Mẹ và ba chỉ là giỡn với nhau thôi, mà con vào đây làm gì?".
Vương Điềm Triết đáp:"Con chỉ muốn hỏi là mẹ đã tìm trường học cho con chưa?".
"À, cái đó mẹ vẫn đang tìm".
Anh được thằng bé làm cho mất cả hứng, nằm trên giường, ánh mắt rực lửa nhưng vẫn chen vào nói:"Ba đã tìm cho con rồi, ngày mai có thể đi học luôn".
Vương Điềm Triết rất nhanh leo lên giường, nhìn anh bốc chuyện như hai thằng đàn ông:"Ba trường đó như thế nào, có tiếng tâm gì không? Có gái xinh không?".
"............"_anh nhìn thằng bé bằng ánh mắt vui sướиɠ, kiểu như đúng là con trai của ba, phải có khí phách như vậy:"Tất nhiên rồi, trường đó nổi tiếng nhất ở thánh phố, cũng sẽ có gái xinh cho con ngắm".
Hai tay bé chấp lại, mắt to tròn long lanh ngước lên:"Oa, con sẽ có bạn gái, sẽ có bạn gái".
Cô ngồi ở trên ghế muốn té xĩu, đây là con trai cô sao?