Sau khi cô ta bỏ đi, Lục Thiên Ân mới cầm lấy tay cô, đưa lên, rất lo lắng:"Lúc nãy đánh cô ta có đau tay hay không?".
Cô nhìn anh, còn tưởng anh làm gì?
Anh cũng quá bá đa͙σ đi, cô đánh người ta mà hỏi cô đánh có đau không?
Bỗng nhiên cô thấy thoải mái rất nhiều, nhớ lúc trước anh cũng chưa từng có cử chỉ quan tâm cô như vậy?
Cũng không bênh vực cô như hôm nay.
Rụt tay lại:"Hết đau rồi".
Lục Thiên Ân tiếp tục ăn phần ăn:"Chỉ vì cô ta mà đã bỏ lỡ thức ăn còn dang dở".
Lỗ Tiêu Mạn trề môi, cười cười:"Chỉ là trứng chiên với bánh mì. Có phải là sơn hào hải vị đâu mà anh tiếc nuối".
Bỗng, a h đứng dậy, ôm cô từ đằng sau đến:"Dù là món ăn như thế nào? Chỉ cần là chính ta vợ anh làm thì đều trở thành món ngon nhất trên đời"..
Lỗ Tiêu Mạn tự suy nghĩ, anh từ khi nào mà trở bên dẻo mòn dẻo miệng như vậy chứ?
Cô quay người lại, mắt nhìn anh mắt anh, nói:"Khi nãy em nói có quá không anh? Em lấy chuyện chưa li hôn của chúng ta ra nói, giống như là em đang khoe khoang phải không?".
Tay anh chạm lên mũi cao thoắt của cô, trấn tâm:"Em nói không có sai gì cả? Cũng không có khoe khoang, em nói quá đúng, em là vợ anh, đó là điều mà hợp pháp công nhận".
"Hazzz, cứ cho là như vậy đi, em còn muốn đi chơi, muốn gặp mấy anh đẹp trai sáu múi, bây giờ thì hay rồi, ai cũng biết em đã có chồng".
Lục Thiên Ân nghe đến, gương mặt đen như đít nồi, mắng yêu cô:"Chồng em còn không đủ để em ngắm sao?"_anh kéo áo lên:"Anh cũng có sáu múi vậy, em còn cần ngắm mấy người đàn ông khác sao?".
Lỗ Tiêu Mạn phì cười, che miệng lại:"Anh chưa nghe câu, chán cơm nhà thèm phở sao?"..
"Em chán anh?"_câu nói của anh như có sự uất ức trông đó.
Cô chỉ là giỡn thôi mà, nhưng sao nhìn vẻ mặt anh lại nghiên trọng như vậy:"Em đùa thôi, chứ em làm sao có thể ngắm mấy chàng trai đó, cũng đã có con rồi mà".
"Anh không tin em, dù em có con nhưng mà nhìn em đi".
"Em thì làm sao?".
"Nhìn em vẫn còn rất hấp dẫn anh, cũng có thể có rất nhiều người đang thầm yêu em thì sao? Khôbg được, ngày mai anh phải mở họp báo"_Lục Thiên Ân mãnh liệt nói, trong đáy mắt tây kiên quyết.
Lỗ Tiêu Mạn hết lời nói với anh, vừa bá đa͙σ, vừa chiếm hữu, vừa tự luyến, tất cả đều thuộc về anh.
"Anh mở họp báo làm gì?".
Lục Thiên Ân mở to mắt:"Để cho tất cả mọi người biết em là vợ của anh".
Cô đứng như trời trồng, thì thấy anh đã đi khuất lên lầu.
"Lục Thiên Ân, anh đừng có làm thật đó".
Bỗng nhiên điện thoại bàn reo chuông, cô ở gần đó, bắt máy:"Alo, đây là Lục gia, cho hỏi ai vậy?".
Đầu dây bên kia cất tiếng đầy chế giễu :"Mami, là con đây, nghe mẹ nói rất thuần thạo nha".
"Điềm Triết, gọi làm gì?"_Cô lạnh nhạt nói, đối với đứa con này cô chỉ muốn đấm cho vài cái, suốt ngày cứ kiếm chuyện với cô.
"Hừ, con ở với mẹ mấy năm, một lời hỏi thăm cũng không có, bây giờ lại đòi gặp ba con, con không thương mẹ".
"Mẹ có ba thương, còn phần cho con chắc?"_Vương Điềm Triết cũng mạnh miệng nói lại.
Lỗ Tiêu Mạn bị bé chọc cho tức đến đỏ mặt, hét to:"Lục Thiên Ân, thằng con yêu quý tìm anh kìa, xuống đây mau lên".
Bên kia, bé cau mày:"Mẹ? Có cần la lớn như vậy không? Con sắp thũng màng nhỉ luôn rồi".
Anh đi xuống rất nhanh, cô nhìn, hai cha con nhà này giống như mấy năm chưa gặp, người thì đòi gặp, người kia xuống nghe còn nhanh hơn xuống ăn đồ cô làm nức.
Lục Thiên Ân vẫn nhìn cô, cầm điện thoại:"Con tìm ba sao?".
Bé ngồi ngã ngửa ra ghế, nhận lấy trái cây từ người đẹp:"Con chỉ muốn nhờ ba chăm sóc cho mẹ, con đi chơi rồi".
"Con đi với ai?".
"Với bạn gái".
"_........."_cả hai đứng hình.
Mới tí tuổi mà có bạn gái rồi, giống ai đây? Có tính hào hoa.
Lỗ Tiêu Mạn giật lấy:"Con đi chơi ở đâu?".
"Ở một nơi có đèn chóp đủ màu, có mấy em rất xinh"..
"......."_cô nắm tay thàng quyền:"Ai dẫn con đến đó?".
"Dạ, cái chú hôm bữa".
"Là ai?".
"Hữu Phong ".
Lỗ Tiêu Mạn nheo mắt, nghiến răng:"Lưu Hữu Phong, chờ ở đó, tôi đến xử lí anh".
Bé nghe cô nói như vậy, chó thẳng máy, nhìn Lưu Hữu Phong mỉm cười giảo hoạt.
"Con đang ở đâu?"_Anh hỏi.
"Quán bar"....
"Cái gì? Ai đưa nó đến đó, không biết giống ai nữa, mới tí tuổi mà...".
Cô liếc mạnh:"Còn không phải giống anh à?".
"........"_anh có tội tình gì chứ? Khi không bị ghét bỏ ?