Sáng khi thức giấc, cô nhìn thấy cả cơ thể đã nằm gọn trong lòng ngực của anh, hơi ấm cùng hơi thở nam tính khả vào tai và má cô, làm cho nó đỏ lên đôi phần.
Lỗ Tiêu Mạn kéo tay anh ra khỏi người, định bước xuống giường, nhưng nào ngờ ai kia đã kéo tay cô lại, mê hoàn nhìn cô:"Mạn Mạn, em định bỏ anh đi nữa sao?".
Cô và anh mắt đối mắt nhìn nhau:"Em không có, trời sáng rồi, em muốn đi làm vệ sinh".
Lục Thiên Ân nhìn cô không chớp mắt, ở độ cao này, vốn có thể khiến anh nhìn rõ hơn hai quả anh đào đang ẩn đang hiển làm cho anh hô hấp khó khăn hơn.
Nhìn thấy anh cứ nhìn mình, lại nhận thấy là đang nhìn ngực cô, cô ngại ngùng lấy tay che lại:"Đừng có nhìn nữa, đồ xấu xa".
Lục Thiên Ân cười mê người, âm thanh rất dệ nghe:"Mạn Mạn, chúng ta đã lâu rồi không 'yêu' nhau, hôm nay 'yêu' nhau đi?".
Lỗ Tiêu Mạn vừa nghe vừa nghĩ, 'yêu' ở đây là cùng nhau..sao?
Nhưng mà như vậy có ổn không, cô và anh chỉ mới làm lành ,cô còn rất ngại.
Thấy cô không trả lời, anh nghĩ chắc là không thể, cười một cái:"Nếu như em thấy không được, cũng không sao, anh chờ em thật sự sẳn sàng".
Cô cứ cảm giác như câu nói của của vô cùng buồn và nặng nề.
Chỉ có như vậy mà khiến cô cũng buồn theo, cô không dám nhìn anh, nói vừa đủ nghe:"Em cho anh".
Dứt câu nói đó, anh hôn lên môi cô. Nụ hôn đi sâu vào bên trong, chiếc lưỡi dài và ẩm ướt đi luồng vào trong đó, càn quét:"Mạn, em thật ngọt".
Đúng, cô rất ngọt, ngọt đến nỗi anh càng hôn càng thấy ngọt ngào, lòng lâng lâng đến thỏa mãn.
Lỗ Tiêu Mạn bị anh hôn sắp ngạt, nhưng vẫn vui vẻ đón nhận, hai tay cô luồng vào tóc anh, những sợi tóc ngắn mà mượt, còn có mùi xà bồng thơm ngát.
"Ưm ưm...".
Lục Thiên Ân chấp dứt nụ hôn, sau đó anh đưa tay lên trên ,cởi từng cúc áo của cô, cô cũng thuận theo anh, nâng người lên một chút để chiếc áo được cởi ra dễ dàng.
Hai phút cởi áo cô. Chỉ còn lại cái áo lót màu trắng rất mỏng, anh cười trêu chọc:"Anh còn tưởng của em là hàng giả chứ? Ai ngờ đều là hàng thật!".
Cô trừng mắt nhìn anh:"Em không phải mấy cô gái ăn chơi xa đọa, tất cả trên người em đều là hàng thật cả đấy!".
Lục Thiên Ân giơ cái áo lót đã được tháo nãy giờ đưa lên:"Nhìn là biết rồi, rất là mỏng"
Cô đỏ mặt định lấy lại, nhưng anh đã ném xuống sàn. Sau đó nhìn thẳng vài hai trái đào to của cô, cùng với nhị hoa hồng hào mê người.
Anh hạ thấp người, cắn mυ"ŧ lên nhị hoa của cô, thật không có từ nào có thể diễn tả cho được
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ thỏa mãn anh nữa.
Cả thân người cô cứ bị hành động của anh làm cho khó chịu, miệng kêu lên:"Ư, ưm,".
Anh tiếp tục xoa nắn đồi núi đỉnh cao một cách linh hoạt.
Cô ưỡn người lên rất dễ để anh cắn mυ"ŧ
Chiếc váy ngắn của cô chỉ vài phút sau đó được anh kéo bỏ xuống, đi theo chiếc váy là cái qυầи ɭóŧ màu trắng sớm đã ướt sẫm.
Lục Thiên Ân bắt đầu hôn cô, không muốn cho cô suy nghĩ gì nữa.
Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, rất sâu.
"Ưm, ưm".
Anh trường xuống cổ cô, rồi lại đến ngực cô, thấy vẫn chưa đủ, anh tiếp tục hôn vào cái bụng phẳng lì của cô, cái lưỡi đưa vào rốn cô, ngoáy đảo.
Cô cảm thấy rất nhột mà cười:"Ân, nhột lắm, đừng, đừng...".
"Em có biết là cơ thể của em rất câu dẫn anh hay không? Muốn bao nhiêu cũng không thõa mãn".
Lỗ Tiêu Mạn nhìn anh:"Đồ tham lam".
"Đúng, anh rất tham lam, anh chỉ muốn em là của riêng Lục Thiên Ân này, ang muốn mãi mãi, cả đời này em ở bên cạnh anh, sau mày em cũng đừng nỏ đi nữa, anh tìm em rất khó khăn, hứa với anh được không?".
Cô thật sự không thể chịu được mà tiếp tục rêи ɾỉ nỉ non, chỉ muốn anh có thể đưa thứ kia vào mà thôi.
"Bây giờ đã muốn anh chưa?"_Lục Thiên Ân rút tay ra khỏi nói ẩm ướt từ lâu, anh liếʍ dịch nhờn trên tay một cách rất tự nhiên. Giống như đang ăn món ngon vậy.
Cô không nhịn được mà mắng:"Cái đó rất bẩn, anh không sợ sao? Anh là người rất ưa sạch sẽ mà?".
Lục Thiên Ân mỉm cười,:"Em có biết những gì thuộc về em anh đều không sợ bẩn hay sợ gì cả, đối với anh, em luôn là cô gái đang trân trọng, cho nên cái này cũng không là gì?"
Thấy dịch nhưng màu trắng tuôn ra cũng đã nhiều, anh biết cô dường như nhịn hết nỗi, bản thân anh cũng vậy.
Cô bỗng nhiên không chịu nỗi đã kích này từ anh, la lên:"Á, đau quá, Ân, em rất đau".
Anh hôn lên trán cô, giọng nous khàn khàn:"Lát sẽ hết thôi, rán chịu một chút,".
Thấy cơn đau kia dần trôi qua, anh mới tấn công dồn dập hơn, cự long đi sâu vào bên trong, tách mở một lớp màng mỏng của cô, tiến sâu vào bên trong, tìm nơi khoát cảm nhất.
Hai tay của anh nắm chặt lấy eo cô, dồn sức tấn công mãnh liệt.
"A, ư,, Ân, sâu hơn đi, đúng, rồi, rất, rất sướиɠ, "..
Giọng nói đầy sức câu dẫn kia, như tiếp thêm sức lực để anh làm việc.
Bên trôi, môi lưỡi tùy ý dây dưa, nước bọt dính đầy mép miệng đến mụ mị
Hai tay anh di chuyển lên phía trên một chút, bàn tay anh vừa vặn với quả anh đào của cô, mặc sức nắn bóp đủ thứ kiểu dáng.
Hai tay, hai chân cô dũi thẳng ra, cô mệt mỏi đến kiệt sức, đôi mắt nhắm tịt lại như đã ngủ.
Tuy nhiên, bản thân anh lại rất dư sức nha, đã cùng cô làm đến mấy hiệp mà vẫn còn rất tỉnh táo, cảm thấy rất thõa mãn.
Lục Thiên Ân kéo cô nằm ngay ngắn lại, ôm cô vào lòng ngủ tiếp
Anh khẽ nhìn bên ngoài, chắc gần trưa, nắng rất gắt, mà vừa mới trải qua một trận kích tình cho nên cô đổ đầy mồ hôi, anh sợ cô sẽ nực nội, nên mở máy lạnh, rồi tiếp tục ôm cô ngủ.