Lục Thiên Ân gậm gừ, đôi mắt hằn lên tia máu, quát nặng:"Đừng nói thêm bất kì lời nào nữa, tôi chính thức đuổi việc ông, từ ngày mai không cần đi làm nữa".
Trông phút chốc, gương mặt của ông ta cứng đờ lại, chỉ trong vài phút nống nãy, chỉ vì ông ta trót phải lòng Lỗ Y Hân, mà đã khiến bản thân mất việc, ông ta phải làm sao đây?
Nghĩ như vậy, ông ta quỳ gối xuống sàn, cầu xin:"Thiệt gia ,lúc nãy là ông già này đã sai, cho nên mong cậu thứ lỗi đừng đuổi việc tôi được không?".
Lục Thiên Ân quay người không nói, bắt đầu nấu cháo.
Ông ta vốn biết rất rõ, anh có tính khí như thế nào. Một lời kiên định.
Ông ta lặng lẽ đứng dậy, đi thu dọn đồ đạt rồi rồ đi.
Anh dù cho một chút thương cảm cũng không có.
Anh nhờ vào cuốn sách hướng dẫn nấu ăn, cho nên nổi cháo mới hoàn thành.
Anh lấy tay lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán, sau đó múc cháo ra một cái chén nhỏ, mang lên cho cô.
Nếu như hình ảnh này của anh để cho người ta thấy được, chắc hẳn cũng một phen kinh hôn.
- Kịch....
Chán cháo nóng hỏi được đặt kên kệ bàn, anh tiếp tục quan sát cô, thấy cô đã ngủ được một lát rồi, anh mới gọi cô dậy:"Mạn Mạn?".
Trong cơn mê, cô nghe thấy tiếng ai đó gọi, đôi mắt cũng khẽ nheo nheo.
Người cô nhìn thấy chính là anh, thân người anh vô cùng bề bộn, đầu tóc rối bù, còn gương mặt điển trai đã phủ đầy hành cháy.
Nhìn rất buồn cười.
"Haha" _đôi môi kia của cô nghĩ liền cười.
Lục Thiên Ân hỏi:"Làm sao lại cười?".
Cô chỉ lên mặt anh:"Trên mặt anh dính hành kìa".
Anh đưa mặt gần cô:"Lấy xuống giúp anh"..
Thanh điệu của anh giống như có ma thuật, khiến cô vừa nghe liền làm theo.
Bàn tay trắng nõn kia đưa lên lấy thứ dính trên mặt anh, từng ngón tay lành lạnh của cô chạm vào mặt anh, khiến cho anh cảm giác được tim đập mạnh, và nhanh.
Bất giác, anh nghiêng đầu, thấy cô chuẩn bị rụt tay lại thì tay anh đã nắm lấy tay cô, đưa lên môi, anh hôn lên từng ngón tay của cô, ánh mắt luôn dán vào cô, một ánh mắt thâm tình.
Chính vì hành động này của anh đã thành công khiến cho cô động lòng, cô cũng chưa từng thấy ánh mắt này của anh lúc hai người còn sống cùng nhau.
Cô mãi mê nhìn anh, cũng khiến anh hôn đến ngón tay út sau đó mới bỏ ra.
Lỗ Tiêu Mạn giật mình đỏ mặt quay đi chỗ khác.
"Mạn Mạn, ăn chút cháo đi, là do anh nấu cho em đó"_anh đưa chén cháo cho cô:"Ăn thử rồi cho anh nhận xét".
Lỗ Tiêu Mạn vì mùi thơm của cháo mà khiến cho bụng cô kêu lên liên hồi.
Cô nhận lấy cháo từ trong tay anh, ngồi dậy.
Cô ăn muỗng đầu tiên.
Lục Thiên Ân cứ mãi nhìn cô, chờ đợi câu trả lời:"Em thấy như thế nào?".
Cô gật đầu, nuốt:"Rất ngon".
Nghe cô nói vậy, lòng anh vui hẳn lên, đây cũng là lần đầu anh nấu ăn, anh chỉ sợ sẽ dở tệ.
Nhưng mà không phải vậy, cô thấy ngon là được rồi.
Lục Thiên Ân nhìn cô cho đến khi cô ăn hết cháo.
Bấy chợt anh nói:"Em chính là người con gái đầu tiên khiến anh tự tay nấu ăn".