Vì chuyện hôm qua, cho nên anh đã dặn đo cho cô nghĩ tất ngày hôm nay. Vì chuyện đó mà khiến cô thất thần như vậy. Nếu để cô đi làm chỉ khiến anh thêm lo lắng mà thôi.
Lưu Hữu Phong đang ở nhà với vợ con, nhận được điện thoại của anh lập tức đến Lục Tân Thị.
"Cậu đến rồi"_anh mời hắn ngồi, rót mộ ly trà.
Lưu Hữu Phong uống một chút:"Cậu gọi mình đến có việc gì?".
"Mình muốn cậu âm thầm mua lại tập đoàn Lỗ thị"..
"Vì sao? Đó không phải là tập đoàn của cha Tiêu Mạn sao".
"Đúng là như vậy?"_đôi mắt anh sắt lạnh:"Nhưng mà chính Lỗ gia đã khiến cho Mạn Mạn đau khổ, tôi phải làm cho họ thân bại danh liệt, nhất là Diễm Lệ, bà ta là một phần gây nên sự sợ hãi cho đến bây giờ trong lòng của Mạn Mạn".
Lưu Hữu Phong thở dài:"Cậu tốt với cô ấy như vậy, mà sao cô ấy vẫn không thể thư thứ cho cậu nhỉ?".
"Là do tôi chưa tốt trong mắt cô ấy, tôi đã nói là sẽ chờ mà".
"Hôm đó, cậu nhóc kéo tay cậu đi đâu vậy?".
"ŧıểυ Triết sao?"_anh ngã lưng ra ghế:"Nó nói chuyện của Mạn Mạn cho tôi, nó muốn tôi cố gắng làm sao để Mạn Mạn chấp nhận lại tôi".
"Ay yo, có đứa con như vậy, quả là sướиɠ rồi nha, nhớ khi trước cậu còn ước được như mình, bây giờ thì tốt rồi, vợ đã về, còn có đứa con trai đáng yêu như vậy, mà cậu biết không?".
"Biết cái vì?"_anh nhìn sang hắn.
Lưu Hữu Phong tấm tắt khen:"Tôi có xem một chương trình của Mỹ vào hai ngày trước, mà chương trình đó đã chiếu cách đây hai tháng".
"Vẫn đề chính?".
"Tôi nhìn thấy con trai cậu, nó tham gia chơi game, và đã đứng nhất top ở Châu Âu, tôi còn thấy, loại game đó rất nhiều người chơi, nghe nói rất hay, rất hấp dẫn".
"Có phải game đó tên 'Jacken'(lấy đại) không?".
"Đúng rồi, ừm, hình như cậu có chơi game đó mà phải không?"
"Ừm".
Lưu Hữu Phong nói:"Tôi thấy đợi sau khi con trai cậu lớn rồi rất có tiềm năng nha".
"Đương nhiên, vì đó là con của Lục Thiên Ân".
"Xề, nói đến là cậu liền tự luyến ngay".
Trò chuyện được một lúc, rồi Lưu Hữu Phong cũng rời đi.