"Anh cho em ba giây suy nghĩ, hoặc là làm thư kí, hoặc là rời khỏi Lục Tân Thị".
Đây là đang bắt cô chọn sao?
Cô nói thật cô rất muốn nói không, nhưng mà hiện tại cô ở nhà sắp mọc rêu luôn rồi, nếu cứ như vậy chắc cô chết vì chán mất.
Cho nên:"Được tôi làm thư kí cho anh"..
"Ngoan lắm! Nhưng mà anh có điều kiện".
Lỗ Tiêu Mạn nhún vai:"Anh cứ nói?".
"Nếu như trong công việc, em không nghe theo lời anh liền bị trừ lương hoặc phải chấp nhận một điều kiện anh đưa ra".
"Tôi đồng ý".
"Vậy em đi làm việc đi".
"Nhưng mà chỗ ngồi của tôi đâu?".
Lục Thiên Ân chậm rãi chỉ cho cô cái bàn làm việc gần cạnh bàn làm việc của anh:"Chỗ đó".
"Cái gì? Sao lại có thể ngay gần anh như vậy?".
"Vậy em muốn ngồi cùng anh?".
"Không thèm".
Đối với việc hôm nay, cô phải đề phòng con sói nguy hiểm này .
Cô nhấc chân đi lại bàn làm việc của mình, anh thấy vậy cũng đi theo.
Cô ngồi xuống ghế. Chỉ cần xoay qua liền chạm ngay mặt anh.
"Tôi phải làm gì?".
Anh ấn nút điện thoại, vài giây sau có một cô gái đi vào, trên tay khoảng năm mươi cuốn hồ sơ.
Cô ấy đặt lên bàn của cô rồi đi ra ngoài.
"Việc của em bây giờ là ngồi xem xét rồi phê duyệt tất cả hồ sơ này".
Lỗ Tiêu Mạn khó hiểu, những chyện này không phải đều do anh làm sao?
Vả lại chỉ có chủ tịch mới được phê duyệt cái này, cứ nhiên anh đẩy đưa cho cô.
Nhìn thấy sự thắc mắc trong đáy mắt cô, anh bảo:"Em đừng nghĩ ngợi quá nhiều, anh xem em như tổng tài phu nhân, cho nên em có quyền".
Cô kinh ngạc nhìn anh, vốn khi ở gần anh cô đã cảm thấy không thể khắc chế nỗi tình cảm trước kia.
Bây giờ anh lại nói như vậy khiến cho trái tim cô không thẹn mà đập rộn lên.
Lỗ Tiêu Mạn, không được, tuyệt đối không được có bất kì tình cảm đó nữa.
Cô siết chặt lấy bên ngực trái, ắc chế trái tim lại.
Cấm đầm vào làm việc.
Ước chừng nửa tiếng sau đó, anh nhìn sang cô, thì thấy cô đang úp nửa mặt trên bàn ngủ ây khướt.
Anh cười lắc đầu, cằm đặt lên bàn, nhìn cô chăm chú.
Đã rất lâu rồi anh không được nhìn cô như vậy..
Cô vẫn xinh đẹo như xưa, nhưng mà bây giờ cô trở nên mạnh mẽ chứ không phải yếu đuối nữa.
Mắt cô đã nhắm lại khiến cho anh nhìn rõ hơn, lông mi cô dày và dài, cái mũi cao thoắt thanh thúy, và cả đôi môi hồng hào ẩm ướt, mà anh từng chạm vào.
Bây giờ anh có cảm giác khí huyết sục sôi, chỉ muốn tại đây mà ăn cô lần nữa.
Năm đó, anh do uống say cho nên mới gây ra lỗi lầm lớn như vậy, bây giờ nghĩ lại vẫn là đáng trách.
Không nhủ được, anh chòm người, hôn nhẹ lên má cô.
Cô đang ngủ còn tưởng có con ruồi đang đậu trên mặt mình, lấy tay phủi phủi.
Lục Thiên Ân thấy cô ngủ ngon như vậy, cũng không tiện kêu, anh tiếp tục công việc của mình.
- Cốc cốc....
"Vào đi".
- cạch.
Lỗ Y Hân mặc chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể, đôi môi đỏ chót ỏng ẹo đi vào, giọng nói nũng nịu vang lên:"Thiên Ân, người ta rất nhớ anh nha".
Anh gấp tài liệu lại, đôi mắt lạnh hẳn lên:"Cô đến đây làm gì?".
Lỗ Y Hân lúc này mới để ý đến cô gái đang ngồi cạnh anh, do đang úp mặt cho nên không rõ là ai?
Cô ta chỉ tay, có giận:"Cô ta là ai?".
Anh đứng dậy, tay đút vào túi quần, khí thế phong lãm ấy vẫn khiến cô ta phải mê hoặc:"Cô không cần biết, trả lời câu hỏi của tôi".
Lỗ Y Hân gạt giận lửa giận qua một bên, nắm tay anh, cạ xát một bên ngực vào tay anh:"Em đã nói là em nhớ anh mà".