Phu Lang Câm Nhà Thợ Săn

Chương 14: Cậu là người ức hiếp Điền Ca à?

Trước Sau

break

Tần Bão nghẹn một bụng lửa giận, lập tức kể rõ chuyện xảy ra ban sáng cho Tần Hùng nghe.

“Ngô Bình An thấy anh Tiều Điền không đồng ý lời cầu hôn của anh ta thì mắng anh ấy đã là một người câm mà còn không biết điều, còn khiến anh Tiểu Điền giận đến mức bật khóc luôn, đôi mắt của anh ấy đỏ bừng suốt cả ngày!”

“Bình thường anh Tiều Điền là một người thích cười, thế mà hôm nay anh ấy không cười tiếng nào, cả người cứ ủ rũ mãi!”

Mới nghe được một nửa, sắc mặt của Tần Hùng lập tức sầm xuống, phần trán hắn cau lại tạo thành hai nếp nhăn dọc ngay giữa chân mày.

Tần Hùng bỏ nồi sạn trong tay xuống: “Em canh lửa đi, anh ra ngoài một chuyến đã.”

“Giờ anh đến nhà họ Ngô sao, nhưng trời đã tối rồi mà.”

“Không sao đâu, em nhớ ngủ sớm đó.”

Sắc trời tối om, Tần Bão nhìn theo bóng lưng anh mình đi về phía thôn Đông An.

Ăn cơm chiều xong, Ngô Bình An ngồi trước cửa nhà hóng gió, trong tay còn cầm một quả dưa leo nhai rôm rốp.

Đúng lúc này, hắn ta thấy được một người đang đi về hướng nhà mình từ phía xa xa.

Ngô Bình An mắt tỏ, lập tức nhận ra đó là Tần Hùng, hắn ta cuống cuồng chạy ùa vào trong nhà, bộ dáng không khác gì một con chuột thấy mèo tới cả.

“Mẹ! Mẹ ơi, thầy tới tìm con kìa, mẹ mau ra đây đi.”

Tần Hùng vừa vào cổng nhà họ Ngô đã đi thẳng tới nhà bếp ngồi xuống, còn không quên gọi Ngô Bình An vào theo.

Ngô Bình An hết cách, chỉ đành đi tới đứng thẳng ở trước mặt của Tần Hùng, ánh mắt không kìm được cứ ngó sang mẹ mình, ý cầu cứu vô cùng rõ ràng.

Ánh lửa hắt lên khiến sắc mặt của Tần Hùng trông càng thêm nặng nề.

“Thầy Tần, thầy ăn cơm tối chưa, để tôi đi nấu chén canh bột vón cho thầy ăn nhé.” Ngô thị đứng ở bên cạnh Ngô Bình An cười nói.

“Đúng đó thầy Tần, hôm nay thầy tới đây trễ như vậy, mau uống ngụm trà cho đỡ khô cổ đi.” Ông Ngô cũng nói.

Ngô Bình An là con út trong nhà, trước hắn ta còn có ba người anh chị là ca nhi và tỷ nhi.

Hai vợ chồng có con khi tuổi đã xế chiều, hơn nữa chỉ có một mình hắn ta là đàn ông cho nên cưng chiều hết mực.

Tần Hùng nhận lấy chén trà kia, sau đó để một cái “cạch” xuống bàn.

“Chú, thím, tôi không muốn vòng vo với hai người nên sẽ nói thắng, nếu Ngô Bình An không muốn học thì từ nay về sau cậu ta đừng nhận tôi làm thầy nữa.” Tần Hùng trầm giọng mở miệng.

Ngô Bình An thậm chí còn không dám ngẩng đầu, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt thầy mình.

“Mẹ ơi, con thật sự không muốn lên núi, chi bằng...” Ngô Bình An nhỏ giọng nói.

Ngô thị vốn đã ôm nguyên cục tức từ lúc rời khỏi nhà họ Điền rồi, bây giờ nghe Tần Hùng nói như vậy thì bà ta cũng không nhịn được nữa.

“Thầy Tần, bọn tôi bưng trà rót nước chiêu đãi thầy đàng hoàng, thầy vừa vào đã sầm mặt vặn hỏi chúng tôi như thế bộ thầy không thấy vô lễ à?” Nụ cười trên gương mặt của Ngô thị nhạt đi.

“Tôi vô lễ với thím ư, lúc trước chính thím là người nói Ngô Bình An chăm chỉ hiếu học, có thể chịu khổ, một hai đòi tôi phải nhận Ngô Bình An làm học trò, thậm chí bản thân thím còn năm lần bảy lượt tới chặn cửa nhà tôi, van xin lạy lục tới mức khiến người thuộc thế hệ sau như tôi không tài nào chịu nổi kia mà.”

Tần Hùng chậm rãi nói: “Hay là thím lớn tuổi rồi nên đầu óc không còn minh mẫn, không nhớ được những chuyện đó nữa.”

“Cậu!” Ngô thị vuốt ngực, hiển nhiên đang tức nổ phổi vì câu nói ban nãy: “Nếu cậu muốn trở mặt thì tôi cũng không còn gì để nói nữa, cậu trả số thịt, số rau và hai lượng bạc tiền nhận thầy về cho chúng tôi đi.”

Tần Hùng hừ lạnh một tiếng.

“Ngô Bình An, trong một năm này tôi đã bảo cậu lên núi mấy lần rồi?”

“Mẹ…” Giọng Ngô Bình An run rẩy, hắn ta không rõ vì sao chủ đề câu chuyện lại nhảy sang mình cho nên không dám nhúc nhích.

“Cậu đừng tưởng rằng...”

“Tôi hỏi cậu cái gì thì cậu trả lời cái đó.” Tần Hùng nhìn chằm chằm Ngô Bình An, cắt ngang lời Ngô thị nói.

Tần Hùng xẵng giọng: “Nếu muốn kết thúc mọi chuyện thì hôm nay kết thúc cho sạch sẽ vào, nếu không tôi sẽ không ngại ở lại chỗ này cho đến khi mọi chuyện hoàn toàn kết thúc mới thôi.”

Người nhà họ Ngô đều ngẩn ra, lúc này bọn họ mới phát hiện, mời người ta tới thì dễ chứ muốn tiễn người ta đi thì không dễ chút nào.

Người trong thôn Thanh Thủy không có ai muốn chọc tới nhà họ Tần cả.

Lúc trước Ngô thị chấm bản lĩnh đi săn cực giỏi của Tần Hùng nên mới một hai bắt Ngô Bình An đi nhận hắn làm thầy.

Khi ấy bà ta không tin lời đàm tiếu xung quanh, nhưng bây giờ thì bà ta tin rồi.

Nhìn thân thể cường tráng, sắc mặt đen kịt và vết sẹo dài bên má nổi bật dưới ánh lửa của Tần Hùng, nhà họ Ngô đều có chút sợ hãi.

“Ngô Bình An, đừng để tôi lặp lại lần thứ hai, mở miệng ra nói chuyện.” Tần Hùng nói.

“Năm... năm lần.” Ngô Bình An trả lời.

“Tôi bảo cậu đi năm lần, thế cậu đi lên núi được mấy lần?” Tần Hùng hỏi tiếp.

“Một... chỉ có một lần.”

“Lần đó cậu ở trên núi bao nhiêu ngày?”

“Hơn hai mươi ngày.”

“Trong hai mươi ngày đó tôi có dạy gì cho cậu không?”

“Có... có dạy.”

“Dạy cái gì?”

“Dạy… dạy về… à, bẫy rập, đúng rồi, dạy về cách chế tạo bẫy rập.”

“Vậy chế bẫy như thế nào, cậu nói lại xem.”

Ngô Bình An suýt khóc, hoàn toàn không nói ra được chữ nào.

“Chuyện thứ nhất tôi dạy cho cậu là nếu làm thợ săn thì phải có lòng kính sợ đối với núi rừng, tôi dạy cậu quan sát hoàn cảnh xung quanh, cách lợi dụng địa hình, tập tính của rất nhiều loài động vật trong núi, còn dạy cậu cách chế tạo bẫy rập, cách xử lý con mồi để che giấu mùi, biện pháp khẩn cấp để tự bảo vệ tính mạng,...”

Tần Hùng từ từ kể ra, cuối cùng không chút nể nang trách cứ hắn ta: “Suốt một năm, thế mà cậu không học được gì cả, không hề có chí tiến thủ, nói thẳng là vụng về như một con heo.”

Lần này Ngô Bình An khóc thật, hắn ta dụi mắt khóc nấc lên, có điều vẫn không dám nhúc nhích một chút nào.

Lúc này Tần Hùng mới quay đầu nói với Ngô thị: “Thím, tuy tôi là một kẻ thô kệch sống nơi rừng núi, nhưng tôi vẫn biết giá cả khi nhận người khác làm thầy hiện nay, mấy nghề cần dựa vào tay nghề như thợ săn hay thợ mộc nếu muốn nhận thầy thì tạm không nhắc tới số thịt thà rau củ kia, chỉ riêng tiền nhận thầy là đã không ít hơn sáu lượng bạc rồi, người ta gọi đó là tiền vía.”

Mặt Ngô thị đột nhiên tái mét.

Tần Hùng vẫn xem như không thấy: “Lúc trước tôi nể tình nhà thím có lòng nhận thầy, hơn nữa Ngô Bình An cũng là học trò thứ nhất của tôi nên tôi mới chưa từng so đo về vấn đề quà cáp khi nhận thầy, hiện giờ thím muốn trở mặt với tôi thì hãy bù thêm bốn lượng bạc còn thiếu kia đi, thiếu một đồng nào thì tôi sẽ tới nhà thím mỗi ngày để đòi đấy.”

“Thầy Tần, là nhà chúng tôi vô lễ với thầy, mong thầy khoan dung tha thứ cho nhà chúng tôi, hai chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại Bình An đàng hoàng, để lần sau nó lại lên núi học tập với thầy tiếp.” Ông Ngô dùng tay áo lau mồ hôi, ngay cả một tay ngang như ông ta nghe xong cũng hiểu được Tần Hùng thật sự rất có kinh nghiệm trong nghề thợ săn này chứ không phải là hạng xoàng xĩnh.

Vốn dĩ cũng là do con trai họ lười biếng trước mà.

Người xưa hay nói thầy nghiêm khắc mới dạy ra được trò giỏi giang.

Thợ săn chính là một nghề rất được người khác ngưỡng mộ.

Hơn nữa nếu trở mặt thật thì với thái độ hiện giờ của Tần Hùng, nếu nhà họ mà không trả đủ bạc thì chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua đâu.

Lúc trước bọn họ đắc ý vì nhặt được “của hời” bao nhiêu thì bây giờ lại hối hận bấy nhiêu.

Tần Hùng cười với ông Ngô một cái: “Chú là một người rất hiểu lý lẽ, như vậy tôi cũng sẽ không khiến nhà chú phải khó xử, nếu lần lên núi tới mà Ngô Bình An còn lấy cớ từ chối thì...”

“Thầy yên tâm, Bình An sẽ không còn lười biếng như vậy nữa đâu.” Ông Ngô vội vàng bảo đảm.

Lúc này Tần Hùng mới nâng chén trà lên uống một ngụm.

“Nghe nói hôm nay Ngô Bình An tới thôn Thanh Thủy của bọn tôi để cầu hôn à? Đến nhà chú Điền đúng không?”

Đề tài chuyển nhanh quá nên ngay cả Ngô thị cũng chưa kịp phản ứng, chỉ tưởng Tần Hùng là kiểu người sớm nắng chiều mưa thay đổi thất thường.

Bà ta vốn định mỉa mai thằng nhóc ca nhi vừa câm vừa không biết điều kia một câu, nhưng rồi lại miễn cưỡng nghe ra được cảm xúc thân thiết dành cho nhà họ Điền trong lời nói của Tần Hùng.

Lời nói vừa đến bên miệng lại bị Ngô thị nuốt xuống.

“Đúng thế, chỉ tiếc cậu ca nhi câm đó không vừa mắt Bình An nhà bọn tôi.” Ngô thị nói, đương nhiên còn không quên nhấn mạnh chữ “câm” kia.

“Người như con heo thế này đổi thành tôi thì tôi cũng chướng mắt thôi.”

Bầu không khí vừa mới dịu xuống được một chút, nhưng Tần Hùng vừa nói xong câu này thì Ngô thị lại suýt nổi cơn tam bành, cũng may bà ta đã bị ông Ngô nắm tay ghìm lại.

“Thầy Tần có quan hệ sâu xa gì với nhà họ Điền ư?” Ông Ngô hỏi.

Lời này xem như đã hỏi đúng chỗ.

Tần Hùng ngồi thẳng lưng, hắn nhìn hai vợ chồng già nhà họ Ngô, chậm rãi mở miệng: “Mười năm trước, nhà của bọn tôi chạy nạn đến thôn Thanh Thủy, cha tôi chết vì bệnh tật, mẹ tôi đang mang thai, cuối cùng cũng chết vì khó sinh, một xác hai mạng, chỉ còn lại mình tôi và hai đứa em nhỏ, cũng may nhờ có thím Điền quan tâm chăm sóc nên ba anh em chúng tôi mới vượt qua được, việc này nói là ơn cứu mạng cũng không ngoa chút nào.”

“Đúng vậy, năm ấy có không ít người chết vì đói mà.” Ông Ngô hùa theo.

Ngô thị lập tức hiểu ngay.

Một người luôn kín tiếng và dễ nói chuyện như Tần Hùng sao hôm nay lại đột nhiên tới nhà gây khó dễ cho họ, thì ra là vì sáng nay bọn họ vừa gây khó dễ cho nhà họ Điền.

Tần Hùng nhìn thẳng về phía Ngô thị: “Lúc trước tôi từng thề trong lòng, sau này nếu có ai dám ức hiếp người nhà họ Điền thì Tần Hùng tôi dù có phải bỏ mạng cũng sẽ đứng ra lấy lại công bằng cho nhà họ để báo ơn, thím à, thím đã nghe hiểu rồi chứ?”

“Hiểu, hiểu rồi.” Ngô thị nhẫn nhục, liên tục gật đầu: “Có ơn thì phải báo đáp, chuyện hiển nhiên mà.”

Tần Hùng chào tạm biệt và rời khỏi đây.

Sau lưng Ngô thị ứa ra mồ hôi lạnh.

...

Ngày hôm sau, Ngô thị dẫn theo Ngô Bình An tới nhà họ Điền một lần nữa, trong tay còn xách theo ít rau xanh và dưa leo nhà trồng, bảo là đến để xin lỗi Điền Ca, có điều Điền Ca đã ra ngoài cho nên không gặp họ.

Chờ đến khi trở về, cậu nghe nói hai mẹ con Ngô thị đã bị các anh trai cầm chổi đuổi ra ngoài.

Số thức ăn họ đặt ở cửa cũng bị chị dâu vứt hết ra đường.

Lúc này Ngô thị không dám tung tin vịt khắp xóm nữa, bà ta chỉ nhặt đồ ăn lên, sau đó cụp đuôi rời khỏi thôn Thanh Thủy.

Điền Ca cảm thấy chẳng hiểu gì cả.

Giữa trưa Tần Bão lại đây một chuyến, cậu ấy mang đến cho Điền Ca một tin tức tốt - Tần Hùng đã trở về sớm hơn dự kiến.

Lúc này Điền Ca không còn lòng dạ nào nghĩ tới chuyện khác được nữa.

Chờ tới buổi chiều, Điền Ca đến chỗ chú Lưu mua một con cá lớn sau đó lại nấu một nồi cá hầm ớt.

“Mang cho nhà họ nhiều một chút đi con.” Điền Hữu Tài ngồi dưới mái hiên dặn dò với Điền Ca đang ở trong nhà bếp: “Thằng Tần tính nó hào phóng, còn cho chúng ta rất nhiều thịt thà rau củ, nhiều đến mức nhà chúng ta sắp không báo đáp ơn nghĩa nổi luôn đây này.”

Tần Bão đứng một bên ngửi mùi thơm mà nuốt nước miếng ừng ực: “Chú Điền nói đùa, hơn nửa tháng nay cháu cũng làm phiền nhà chú quá chừng mà.”

Hôm nay là ngày cuối Tần Bão đến ăn cơm chung với nhà họ Điền.

Điền Ca nhìn qua, thấy bộ dáng thèm thuồng của Tần Bão thì vui vẻ cong môi lên.

Đồ ăn đều được cậu xếp gọn gàng trong giỏ tre.

Điền Ca nói Tần Bão chờ một tí, sau đó cậu về phòng đóng cửa lại rồi lấy một hộp son ra từ trong hộp trang điểm.

Chất son rất mịn, màu sắc đỏ tươi.

Điền Ca chỉ dám dùng đầu ngón tay quệt nhẹ một ít rồi bôi đều trên môi của mình.

Gò má và vành tai của cậu đột nhiên nóng bừng.

Điền Ca suy nghĩ một chút, quyết định lấy một chiếc khăn tới rồi bặm môi nhẹ hai cái lên phần góc khăn.

Trên chiếc khăn màu xám trắng in dấu một vết son mờ mờ.

“Chú út, chú làm gì ở trong đó vậy, cháu vào đó nha.” Giọng nói của Tráng Tráng bất ngờ vang lên ngoài cửa.

Điền Ca giật cả mình, cậu vội vàng đi tới cửa, chột dạ nói với Tráng Tráng là mình còn phải thay quần áo rồi tiếp tục đóng cửa lại.

Điền Ca lập tức đi về phía chiếc rương gỗ nhỏ của mình, sau đó lấy một đôi giày vải ở dưới cùng ra.

Đôi giày này cậu đã lén trốn trong phòng làm suốt mười mấy ngày, hôm qua vừa mới làm xong thì hôm nay hay tin Tần Hùng trở về, trùng hợp thật.

Điền Ca muốn dẫn theo Tráng Tráng và Tần Bão cùng tới nhà họ Tần để chính miệng cảm ơn Tần Hùng.

Mấy tháng nay hai nhà họ có qua có lại nên cũng dần trở nên thân thiết hơn.

“Về sớm chút nha con, trên đường nhớ cẩn thận đó.” Điền Hữu Tài dặn dò.

- Con biết rồi.

Điền Ca cười vẫy tay với cha, sau đó nắm tay Tráng Tráng ra khỏi cổng nhà.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc