Phù Hiểu, Em Là Của Anh

Chương 33

Trước Sau

break
Có chập mát mới đi sang bên đấy! Phản ứng của Phù Hiểu sau khi đọc tin nhắn là vờ như không trông thấy ai đó. Đùa gì chứ, trông cô giống người thích nổi bật lắm à?

Thấy cô nhóc nọ không để ý đến anh, người đàn ông – cũng chính là Đường Học Chính – nhíu mày, lại lách tách viết một tin nhắn nữa.

Di động trong túi quần lại rung lên, Phù Hiểu muốn không đọc lắm nhưng khổ nỗi không cưỡng nổi sự hấp dẫn. Cô liếc trộm anh một cái rồi mở tin nhắn một cách không quá tình nguyện:

“Anh pha chế rượu cho em nè.”

Đừng vậy chứ! Trái tim Phù Hiểu bỗng đập trật nhịp. Cô thật muốn mắng anh phạm quy nhưng khi xuyên qua đám đông ngó thấy chiếc ly đế cao thấp thoáng và nghĩ đến việc anh đang thực hiện lời anh hứa lần trước thì cô lại chợt thấy ngọt lịm trong lòng. Song, nhìn vòng vây người hâm mộ không nhỏ chút nào kia, cô vẫn hơi sờ sợ: Kể ra vẫn có chút khủng bố à…

Chiếc di động trong tay cô lại rung lên, cô cúi xuống nhìn thì thấy: “Để lâu uống không ngon đâu.”

Aaaaaa! Cô thầm thét lên trong lòng… Đồ xấu xa… Đồ xấu xa! Cô nhìn một lượt đám Dương Tư Lâm, những người này cũng đang nhìn anh chàng nọ và chìm trong những suy tính riêng của mình. Cô ho khẽ mấy tiếng để lấy giọng, rồi cất lời: “À này… bạn tôi cũng đang ở đây, anh ấy ngồi đằng kia, tôi sang đó với anh ấy, mọi người ở chơi vui vẻ nhá.” Nói xong, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi với mấy người này không hợp, đi tìm anh thì vẫn hơn. Huênh hoang thì cũng chỉ huênh hoang chút xíu thôi, nhắm mắt xông liều là xong liền chứ gì?

“Ở… ờ.” Thần trí của Dương Tư Lâm còn để đi đâu nên chỉ ậm ừ hai tiếng lấy lệ. Lưu Minh Đức đang bận so đo với người đàn bà của gã, cũng chẳng đếm xỉa gì đến cô.

Cung ca thấy con mồi sắp trồn thoát thì không hài lòng, “Bạn em đâu?”

“Bên kia kìa.” Phù Hiểu sử dụng khái niệm đại chúng nhất để trả lời, cô đưa tay chỉ vào một đám đông.

“Thế cô mau đi đi.” Cô bé khi nãy suýt gây gổ với Phù Hiểu khoát tay, đi đi cho rảnh nợ.

Vì đang bận nghĩ cách để vừa đến được chỗ anh vừa không thu hút sự chú ý của đám đông nên Phù Hiểu căn bản không nghe được câu nói của cô bé nọ. Cô cầm ví, chen lấn để đi về phía anh. Đi đến trước mặt người ta rồi mà cô vẫn chưa nghĩ ra được chiêu gì, lại thấy anh khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn mình, thế là cô hạ quyết tâm, tiến thẳng đến, ngồi phịch xuống vị trí đối diện anh: “Anh chàng đẹp trai! Mời tôi uống một ly đi!”

Những cô nàng xinh đẹp trong vòng vây nọ đều nhìn vào cô gái mới xuất hiện, thấy cô này chỉ là một con nhóc để mặt mộc thì liền cười cô nàng không biết tự lượng sức mình.

Cái cô ả này, cô lo anh làm cô mất mặt hay sao mà lại? Người đàn ông liếc xéo cô một cái với vẻ giận dỗi nhưng vẫn chiều theo cô, anh đẩy ly rượu đang lấp lóa những tia sáng mỹ lệ đến trước mặt cô: “Amber Dream, xin mời.”

Hơi bị quá trớn rồi đấy! Đám các người đẹp rúng động, các cô có điểm nào không bằng con nhóc cái gì cũng không có này chứ?

“Có nhầm hay không vậy?” Một người đẹp thuộc tuýp người vô cùng tự tin vì không chấp nhận nổi sự khác biệt đãi ngộ này mà càu nhàu với giọng không nhỏ chút nào.

Người đàn ông nhíu mày: “Sao có thể nhầm được chứ? Là một người phụ nữ hấp dẫn thế này cơ mà.” Anh cười tà, lấy ngón cái vân vê gò má nõn nà của Phù Hiểu.

Phù Hiểu ho mạnh hai tiếng. Đừng phóng đại vậy chứ!

Dương Tư Lâm ngồi cách đó không xa thì suýt lật bàn bật dậy. Phù Hiểu???? Cái con nhỏ trước giờ luôn ra vẻ thanh cao ấy mà lại chủ động đi quyến rũ đàn ông ư? Còn cái gã đàn ông vênh váo chả để ai vào mắt kia nữa, chỉ thế thôi mà đã…

Không chiếm được giai đẹp thì chí ít cũng phải giữ lấy thể diện, đám các người đẹp dù không cam tâm và không tình nguyện mấy thì cũng đành tản ra. Đến phút cuối mà mấy cô vẫn không quên liếc mắt đưa tình với người đàn ông nọ, hy vọng anh chàng đổi ý.

Đường Học Chính còn chả buồn ngẩng lên nhìn, để những cái liếc đưa tình của những đôi mắt đẹp như hồ nước thu nào đó trực tiếp đưa tình đến gã mập ngồi sau bàn anh.

“Thử đi.” Anh nhìn chăm chú vào người con gái nhỏ xinh trước mắt.

“Nó đẹp quá.” Phù Hiểu nâng ly lên trước ánh đèn, ngắm màu sắc của rượu cocktail trong ly, cô thật không nỡ uống mà: “Độ cồn có cao lắm không?” Đây là rượu pha chế đó nha, nhỡ cô uống có một ly mà đã say khướt chẳng phải sẽ mất mặt lắm ư?

“Yên tâm, pha cho em uống nên anh đúng mực.” Đường Học Chính chống hai tay lên bàn, mỉm cười nhìn cô.

Phù Hiểu chép chép miệng hòng giấu đi nụ cười chực nở trên môi mình, cô nâng ly lên, nhấp một ngụm, bất ngờ thay không có vị cay nồng của rượu: “Ngon quá.”

“Ngon là tốt rồi, lần sau anh sẽ pha loại khác cho em uống.” Đường Học Chính nở nụ cười hài lòng.

Phù Hiểu ngước nhìn anh, cô mìm cười với anh, một nụ cười thẹn thùng.

“Cô bé ngốc.” Hóa ra con gái dễ xấu hổ vậy ư? Yết hầu của Đường Học Chính giật giật, anh âu yếm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Đau quá.” Phù Hiểu lại càng thẹn hơn. Cô vờ nổi giận, đẩy tay anh ra.

Đường Học Chính nhìn chăm chú vào đôi mắt long lanh của cô, đột nhiên anh hỏi: “À đúng rồi, ai là đối tượng xem mặt của em?”

Chuyển… chuyển đề tài nhanh thế này thì có cưỡi tên lửa cũng không theo kịp mất, Phù Hiểu giật mình, chột dạ.

Thấy vẻ mặt cô kỳ kỳ là Đường Học Chính biết ngay: có chuyện để nghe rồi, anh lẳng lặng đợi câu trả lời của cô.

“Thì… thì là gã đó đó.” Cô ấp úng, trả lời lấp lửng cho có.

“Gã nào cơ?” Ai ngờ người ta chả thèm phối hợp cô.

“Thì gã đó đó.” Người nào đó tiếp tục lấp lửng.

“Gã nào cơ?” Người nào đó hỏi lại, thật không tâm lý gì cả.

“…” Thấy không ư hử cho qua chuyện được, Phù Hiểu cúi đầu, đảo mắt liên tục: “Thì là cái gã đang ôm người đẹp đó.”

Đường Học Chính không nói gì thêm, anh ngẩng lên nhìn cái gã đang đi về phía cô: “Là gã lùn mặc áo khoác đỏ đó hả?”

“Ừ…” Phù Hiểu lí nhí đáp lời, nhưng cô lập tức phát hiện ra điểm không bình thường, sao anh ấy lại biết Lưu Minh Đức không cao nhỉ?

“Phù Hiểu.” Giọng nói vang lên rất gần đó đã trả lời cho nghi vấn của cô, không ngờ Lưu Minh Đức đã đi đến chỗ họ ngồi từ bao giờ.

Phù Hiểu ngạc nhiên ngẩng lên, cô thấy tuy gã gọi cô nhưng lại đang nhìn Đường Học Chính một cách hợm hĩnh: “Thằng đó là ai thế?”

Những gã như Lưu Minh Đức vẫn luôn kiêu ngạo một cách vô lý và luôn tự cho mình là cao siêu lắm. Cho dù gã không thích Phù Hiểu thì gã vẫn cho rằng: việc cô bỏ đi, đến với một người đàn ông tất cả mọi mặt đều hơn gã là hành vi khiêu khích gã, sỉ nhục gã. Trên địa bàn của gã, gã nhất định phải dạy cho hai người một bài học.

Cái giọng điệu như ra lệnh của gã làm Phù Hiểu phản cảm, cô cau mày, không thèm trả lời.

Đường Học Chính kéo ghế của cô lại gần và dang tay ôm cô vào lòng. Sau đó, anh đánh giá gã Lưu Minh Đức dù đang đứng nhưng cũng chỉ cao bằng anh ngồi nọ từ trên xuống dưới và nói với cái giọng đầy đau xót: “Vợ, gu thẩm mỹ của em độc thật. Dù có cố thế nào thì Gia cũng không đạt đến tiêu chuẩn này đâu.”
break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc