Khi ánh chiều tà buông xuống, Sở Cảnh Mộc đẩy cửa bước vào Tây Sương, Bôn Nguyệt, Băng Nguyệt hiểu chuyện liền lui ra ngoài, Sở Cảnh Mộc nhẹ nhàng ngồi vào bên giường, đôi mắt chăm chú nhìn mãi không rời hai gò má tái nhợt của Lục Phù. Một tiếng thở dài thản nhiên phiêu tán trong không khí hòa quyện với mùi đàn hương hợp thành một cỗ khí nồng đậm tên gọi đau lòng. Ngồi bên giường nhìn một lát, hắn mới từ trong lòng ngực lấy ra cái hộp nhỏ màu hồng, từ từ mở ra, lập tức một mùi thơm như lan như cúc bay ra tràn ngập không khí. Sở Cảnh Mộc nhẹ nhàng kéo cánh tay Lục Phù ra, xắn ống tay áo lên, trên cánh tay trắng nõn có một vết sẹo dữ tợn rất dài. Đó là do một kiếm của Lưu Tự lưu lại, miệng vết thương đã lành, ngón trỏ của Sở Cảnh Mộc miết nhẹ lên vết sẹo, cười lộ vẻ đau lòng “Rất đau có phải không?” Thấy được vết thương thì hắn có thể tìm cách để chữa lành về nguyên trạng, nhưng nếu không nhìn thấy miệng vết thương thì phải làm sao? Cười khổ, hắn dùng ngón trỏ lấy một ít thuốc rồi bôi lên cánh tay Lục Phù. Nhìn khuôn mặt nàng vẫn đang ngủ say như trước, hắn cười nói “ Đây là thuốc mỡ, là ta lấy ra từ trong bảo các của hoàng cung đấy. Là cống phẩm của Tây Vực, nghe nói dùng để chữa trị vết sẹo rất hiệu quả, chỉ cần bôi trong bảy ngày thì vết sẹo sẽ tự nhiên biến mất. Phù Nhi xinh đẹp như vậy, nhất định không thích trên cánh tay của mình có vết sẹo xấu xí đâu, phải không?” Sau khi bôi thuốc mỡ xong, Sở Cảnh Mộc hạ ống tay áo của nàng xuống, bỏ xuống dưới chăn. Ánh tà dương chiếu vào trong phòng tạo nên một khung cảnh hết sức thanh bình, xinh đẹp. “Phù nhi, hôm nay hoàng hôn rất đẹp, ta mang nàng ra ngoài xem được không?” Hắn khẽ cười, vuốt ve hai má của nàng. Ngược lại trêu ghẹo nàng. Nàng xem, ta thật là hồ đồ mà, đã quên là nàng đang ngủ, vậy ta xem như nàng đồng ý nhé!’ Sở Cảnh Mộc đi đến tủ quần áo, lấy ra một cái áo choàng khoác lên người Lục Phù. Xoay người đi đến bên gương đồng lấy chiếc lược, hắn nâng Lục Phù dậy, nhẹ nhàng chải những sợi tóc hỗn độn cho nàng, động tác ôn nhu, cực kỳ nhẹ nhàng. Trong đôi mắt hắn tràn ngập ý cười ấm áp. ‘Phù nhi, nàng có một mái tóc thật đẹp!’ Hắn thản nhiên tán thưởng, mái tóc dài đen như mực dưới ánh trời chiều như đang phát sáng, sợi tóc mềm nhẹ như một loại tơ lụa thượng hạng. ‘Nghe nói trượng phu giúp thê tử chải tóc nhất định là rất yêu thương nhau, về sau chúng ta cũng hãy là một đôi phu thê ân ân ái ái nhé?’ Không ai đáp lời hắn ngoài hơi thở yếu ớt của Lục Phù. Buông lược, hắn cuối xuống ôm lấy nàng, nụ cười tràn đầy yêu thương rồi bước ra khỏi phòng. ‘Vương gia!’ Bôn Nguyệt và Băng Nguyệt đều kinh hãi lắp bắp, một nam nhân tuấn tú bất phàm ôm một nữ nhân trong lòng, mái tóc dài như mây, đen nhánh tung bay trong gió. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy khóe môi Lục Phù hiện ra một tia mỉm cười ngọt ngào. Cả hai đều áo trắng bay bay, hài hòa tuyệt mỹ, Bôn Nguyệt, Băng Nguyệt hoảng hốt cứ như nhìn thấy một đôi thần tiên quyến lữ. ‘Không cần đi theo, Bổn vương mang Phù nhi đi ra ngoài một lát.’ Sở Cảnh Mộc thản nhiên phân phó. Nhìn Sở Cảnh Mộc ôm Lục Phù chậm rãi biến mất sau hành lang gấp khúc, một thân hình cao lớn cùng chậm rãi bước từ trong góc đi ra, đó là Vô Danh. Trong đôi mắt lạnh lùng của hắn hiện lên một tia ẩn nhẫn cùng bất đắc dĩ. Vốn không có duyên với nàng nên hắn không thể hi vọng xa vời. Lòng của nàng đã chết rất nhiều năm, không nghĩ có thể sống lại, hắn chỉ có thể đứng xa nhìn, cũng chỉ dám đứng xa nhìn mà thôi. Tim đóng băng, hắn đã sớm không còn tình cảm, tất cả đều phong trần giống như cát vàng cuồn cuộn ở đại mạc. Cúi đầu nhìn bàn tay to lớn ngăm đen của mình, hắn nhớ có một nữ nhân từng cười rạng rỡ hạnh phúc khi nói với hắn rằng bàn tay hắn thật ấm áp. Mà hai bàn tay này lại dính máu của chính nàng và máu của vô số người khác nữa. Nơi đã từng ấm áp bây giờ lại lạnh như băng. Chỉ có bảo hộ nàng mới là việc hắn nên làm. Phía sau Vương phủ có một ngọn núi, cây cỏ phát triển tươi tốt, có rất nhiều hoa dại đủ màu đủ sắc có hồng, có đỏ, có vàng……. Nơi này một mảnh, nơi kia một mảnh, cây cỏ um tùm, trong gió đêm vẫn thoang thoảng mùi thơm ngát. Phía sau rừng trúc xanh tươi là một con sông trong vắt, ánh chiều tà chiếu xuống dòng sông, tỏa ra hào quang y như ngọc thạch. Gần bờ sông có một cây đại thụ, Sở Cảnh Mộc ôm Lục Phù nhẹ nhàng ngồi xuống, thân mình không tự chủ dựa vào thân cây, điều chỉnh lại tư thế cho Lục Phù, để nàng nằm trong lòng ngực hắn. Khung cảnh lúc này đẹp như một bức tranh…….. Mặt trời dần dần hạ xuống núi, những tia sáng cuối cùng còn sót lại làm đỏ cả một góc trời, gió hè thổi rì rào, khẽ vuốt qua những cành cây ngọn cỏ xanh tươi. Dưới tàng cây đại thụ là một nam tử tuấn tú cao lớn đang ôm một nữ tử quốc sắc thiên hương. Gió nhẹ thổi qua làm tung bay những sợi tóc của nữ tử và nghịch ngợm chơi đùa hai má trắng nõn của nàng, nam tử nhắm mắt tựa người vào thân cây, trên khóe môi mang theo nụ cười thỏa mãn. Một lúc sau hắn mở mắt ra nhìn nữ tử trước ngực mà mỉm cười yêu thương. Đất trời vạn vật gần như biến sắc, xuân hoa, thu nguyệt, hạ trùng, đông tuyết tất cả đều không đẹp bằng một phần của khung cảnh lúc này. Ai nói trời chiều lúc hoàng hôn bi tráng? Màu hoàng hôn bao trùm khắp không gian, bóng hai người xếp chồng thành một, tạo nên một khung cảnh mị hoặc, động lòng người. Sở Cảnh Mộc gắt gao ôm chặt nàng vào lồng ngực để sưởi ấm cho nàng, cứ lẳng lặng ôm như vậy, mặc dù không nói một lời nào lại còn hơn tất cả mọi ngôn ngữ trên thế gian, chỉ nghe được âm thanh của tiếng nước chảy róc rách và tiếng kêu vang dễ nghe của côn trùng. Hai trái tim cùng chung nhịp đập……một tiếng……hai tiếng……Rõ rang mà bình thản. Gió thổi ấm áp, sàn sạt…….sàn sạt……. “Phù nhi, là trách ta, đúng không?” Hắn nâng thân thể của nàng lên, hai tay vòng quanh ôm chặt thắt lưng của nàng, giống như sợ, dường như sợ rằng nếu hắn buông lỏng tay một chút thì nàng sẽ biến mất trong nháy mắt “ Nàng đang trách ta, đúng không?” Đầu của hắn chạm vào bả vai gầy yếu của nàng, ngửi mùi hương quen thuộc tỏa ra từ người Lục Phù “Du Nhã nói, các ngươi là nữ nhân……không cần phải thay nam nhân chúng ta gánh vác cái gì cả, nhưng mà Phù nhi, khi ta hiểu được thì đã quá muộn rồi.” Chờ cho đến lúc hắn hiểu được thì mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa…….. Nửa năm nàng bị nhốt có rất nhiều chuyện đã thay đổi, không chỉ có Lục Phù mà còn là chính hắn……. Khi hắn càng ngày càng đến gần nàng thì nàng càng chạy càng xa…….. “Ta từng hứa sẽ giúp nàng báo thù, giúp nàng cả đời sống vui vẻ không phiền muộn, nhưng cũng chính ta lại trơ mắt nhìn nàng lâm vào cảnh nguy khốn, không phải là không có biện pháp để giúp mà là không có ý định nhúng tay vào. Ngay cả ta còn hận chính mình, nàng làm sao có thể không hận ta đây? Đúng không” Hắn càng cười càng chua sót. Gió đêm thổi, lục cây cỏ hương, tâm mờ mịt, tình khó hiểu. Nước sông thanh, tình đời loạn, tiễn không ngừng, để ý còn loạn. Bọn họ lúc đó rốt cuộc là vì cái gì mà phải xa cách, vì cái gì không thể như ước nguyện được ở cùng một chỗ, như gần như xa, nàng thì mờ mịt trong bóng tối không có ai bên cạnh, còn hắn thì thống khổ lạnh như băng, không một chút ấm áp. Bọn họ trong lúc đó, tựa như đang đoán tâm ý lẫn nhau, nàng thì vì cừu hận mà che dấu, còn hắn thì vì không cam lòng mà ẩn nhẫn. Bọn họ trong lúc đó, gặp được nhau không phải sai người mà là sai thời gian. Nhiều năm sau đó, khi bọn họ quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra, kỳ thật bọn họ đi một quãng đường dài như vậy đều uổng phí, chỉ vì họ đều không chịu thẳng thắn nói chuyện với nhau. Mặt trời chậm rãi khuất sau núi…….Xung quanh nơi này màn đêm thâm trầm, chỉ còn một chút ánh sáng do nước song chiếu rọi lên làm cho tất cả mọi vật đều lung linh huyền ảo. Cô độc cùng bàng hoàng đan xen trong lòng hắn, thật là ảm đạm. “Không thể……” Sở Cảnh Mộc vùi đầu vào vùng cổ ấm áp của nàng, giống như làm ấm lại chén trà đã nguội lạnh, lòng đầy chua xót “Không thể buông xuôi……..Phù nhi, không thể buông xuôi……….” Giống như khẩn cầu, giống như kêu gọi, một giọt lệ nhẹ nhàng rơi trên gương mặt tuấn tú của hắn, chảy xuôi theo hai mà mà rớt trên vạt áo Lục Phù, thấm vào làn da mềm mại của nàng. “Phù nhi, không thể yêu thương người khác……….Không thể………Yêu thương người khác” Giọng nói của hắn chính là một sự thỉnh cầu hèn mọn, Lục Phù bị hôn mê bất tỉnh với hắn mà nói như một thanh đao lạnh lẽo ngày đêm cứa vào trái tim, nàng hôn mê càng lâu, hắn lại càng bang hoàng “Không thể…….Biết không? Ta thề, về sau sẽ không bao giờ……buông nàng ra nữa, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, ta cũng không bao giờ…….buông lỏng tay mình ra nữa. Cho nên, van xin nàng hãy tỉnh lại có được không?” . Trong màn đêm nặng nề, đôi lông mi đen dài yếu ớt của Lục Phù khẽ lay động……. Trăng đã lên cao, những ngôi sao nghịch ngơm phát sáng lấp lánh cả bầu trời đêm làm cho cảnh đẹp của nhân gian càng thêm tỏa sáng. Đêm lạnh như nước, Sở Cảnh Mộc mới ôm Lục Phù thong thả trở về, trên đường đi đến mất thời gian khoảng 1 chén trà, khi trở về lại mất thời gian tới 3 chén trà. Thời gian đi tới sau núi rồi trở về tuy là cùng khoảng cách, nhưng vì tâm tình thay đổi mà thời gian cước bộ cũng thay đổi……… Bôn Nguyệt, Băng Nguyệt, Vô Danh đều ở trong đình viện chờ, bất an khi nhìn sắc trời đang tối dần, đến khi nhìn thấy thân hình cao lớn của Sở Cảnh Mộc xuất hiện, cả ba đều thở phào nhẹ nhõm “Các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, nơi này đã có ta!” “Vương gia!” Bôn Nguyệt khó hiểu, hắn đường đường là một Vương gia mà cũng đi hầu hạ người khác sao? Khuôn mặt tuấn tú của Sở Cảnh Mộc lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái, tất cả đều câm như hến, lặng lẽ trở về phòng mình. Sau khi về đến phòng, Băng Nguyệt như chợt nhớ ra chuyện gì, nâng mi nghi hoặc hỏi “Bôn Nguyệt, khuôn mặt Vương phi có phải có chút khác thường không?” Bôn Nguyệt lắc đầu “Ta không có để ý!” Băng Nguyệt thở dài, ngồi xuống giường “Có lẽ do trời tối quá nên ta đã nhìn lầm.” Vào đến nội thất, Sở Cảnh Mộc nhẹ nhàng cởi áo khoác cho nàng, lấy khăn mặt lau tay cùng khuôn mặt mềm mại của nàng, giúp nàng đắp chăn sau đó lẳng lặng ngồi trước giường thật lâu, thật lâu……….. Nội thất cùng thư phòng được ngăn cách bởi một bức bình phong, Sở Cảnh Mộc lặng lẽ di chuyển ra ngồi trên bàn phía trước bức bình phong, tiện tay vẽ tranh, một lát sau một bức tranh tuyệt đẹp ở bờ song liền hiện ra trước mắt……….. Lấy bối cảnh trời chiều đỏ rực, có dòng sông, có đại thụ, nhưng mấu chốt để tạo nên giai điệu của bức tranh chính là sự kết hợp hài hòa của bọn họ…….. Ấm áp……lặng yên…….hạnh phúc…….. Tấm màng cửa sổ bằng lụa mỏng hé ra khuôn mặt tuấn dật phi phàm, đang chăm chú nhìn vào bức tranh, khóe môi hiện lên nụ cười tuyệt đẹp.
Đêm nay, Sở Cảnh Mộc ở trong thư phòng Tây Sương, dựa vào bàn mà ngủ……. Đêm nay, Lục Phù âm thầm rơi lệ, một đêm không ngủ…